Trọng Sinh Chi Thủy Tựa Lưu Niên
Lý Diễm Hồng không vội vã thúc giục thí sinh nộp bài mà chậm rãi thu dọn lại bục giảng.Ánh mắt bà ta vẫn luôn phóng tới chỗ của Tề Lỗi.
Mắt thấy cậu bé đầu đầy mồ hôi cuối cùng cũng đứng thẳng người lên như trút bỏ được gánh nặng thì bà ta mới hét to lên:- Nào nào nào, bỏ hết bút xuống! Nếu còn không chịu nộp bài thì sẽ hủy bỏ thành tích thi!- Nói cậu đấy! Là Tề Lỗi có đúng không? Lần nào cũng là cậu xảy ra vấn đề.
Cậu có thể bớt làm người ta lo lắng có được không?Đối với lời trách mắng của giáo viên giám thị, Tề Lỗi không ngừng xin lỗi nhưng nụ cười trên khoé môi cậu lại chẳng làm sao che giấu nổi.Cuối cùng vào cái khoảnh khắc khi tiếng chuông reo lên, cậu cũng đã khiến cho câu cuối cùng đó cúi đầu xưng thần với mình.Cậu vừa đứng dậy nộp bài vừa nhìn sang phía bên cạnh.
Nhưng cậu lại phát hiện ra Từ Thiến tùy tiện kia dường như không được vui cho lắm.
Sắc mặt cô vô cùng phiền muộn, không giống như lúc trước.Cậu khẽ hỏi một câu:- Sao vậy? Không phát huy tốt à?Từ Thiến trừng mắt nhìn cậu.
Cô thầm nghĩ bổn cô nương có thể không phát huy tốt được sao.Cô hỏi ngược lại:- Còn cậu thì sao? Ước chừng được bao nhiêu điểm?Tề Lỗi khổ sở:- Tớ không biết.Cậu thật sự không biết.
Cậu vừa mới làm xong đề, vẫn chưa kịp kiểm tra.
Rốt cuộc là làm đúng hay làm sai, có thể đạt được bao nhiêu điểm, cậu thật sự không hề rõ.- Cậu không biết?Từ Thiến lắc đầu.
Chỉ vì trước khi thi cô cười nhạo làm đụng chạm đến lòng tự tôn của Tề Lỗi mà lúc này đến cả điểm số cậu cũng ngại không dám nói ra rồi.- Bỏ đi, không nói nữa! Bây giờ xấu hổ thì có ích gì chứ? Cố gắng học tập không phải là được rồi sao?Nói xong, cô tức giận đi vội mấy bước rồi chạy ra khỏi phòng thi làm cho Tề Lỗi chẳng hiểu gì cả."Mình đã chọc giận cậu ấy sao?"Buổi chiều thi môn tiếng Anh là môn Tề Lỗi giỏi nhất.
Nhưng cậu vẫn không dám lơ là.
Lúc về đến nhà, cậu tìm sách tiếng Anh rồi bắt đầu lật ra xem từ đầu đến cuối.Tiếng Anh của cấp 2 không khó.
Đề thi chủ yếu kiểm tra lượng từ vựng và nền tảng ngữ pháp của học sinh.Về lượng từ vựng, Tề Lỗi chắc chắn không có vấn đề gì.Điều chênh lệch chính là về ngữ pháp.
Tiếng Anh của Trung Quốc là Anh Anh.
Mà Tề Lỗi của đời sau thi TOEFL là kỳ thi về khả năng tiếng Anh của Mĩ dành cho các thí sinh ở những quốc gia không dùng tiếng Anh.
Giữa hai bên có sự khác biệt.Hiện giờ Tề Lỗi không nhịn được mà phàn nàn.
Lúc đó sao lại không thi IELTS chứ? Nếu không thì đâu có phiền phức như này.Mục đích cậu xem sách là để tìm ra sự khác biệt giữa ngữ pháp và kiểu câu tiêu chuẩn trong sách và những kiến thức của mình rồi cố gắng giảm bớt sai sót trên phương diện này.Nhưng tốc độ này không giống như lúc học vật lý, hoá học.
Tề Lỗi lật xem rất nhanh, dường như đọc nhanh như gió vậy.Chưa được bao lâu thì quyển Anh ngữ 1 của lớp 7 đã được cậu lật xem xong.Đường Dịch và Ngô Ninh cũng đến báo tin đúng giờ, mang theo bữa trưa cho Tề Lỗi giống như thường lệ.Hai người họ thấy cậu ôm sách vừa đọc vừa ăn thì cũng biết điều, không ở lại lâu mà đi luôn.Mãi đến lúc trước thi, Tề Lỗi cơ bản cũng đã lật xem một lượt 6 quyển sách Anh ngữ của cấp 2 rồi.Từ Thiến và giáo viên giám thị cũng bước vào phòng thi.
Cô khôi phục lại như bình thường, vẫn là cái vẻ tùy tiện đó.
Cô còn chủ động chào Tề Lỗi nữa.Giờ thi bắt đầu.
Trước tiên là phần nghe.
Đối với Tần Lỗi mà nói thì đây chính là phần tặng điểm.Những câu tiếp đó thì lại càng nhanh hơn.
Tính thêm cả phần nghe thì chưa đến một tiếng cậu đã làm xong hết rồi.Nếu không cậu còn có thể làm nhanh hơn nữa.
Chủ yếu là phần viết làm chậm mất thời gian.Cậu cẩn thận, tỉ mỉ sửa nội dung thành những từ vựng cậu từng học hồi cấp 2.
Nếu không sẽ có một đống từ lạ mặt, không những không được cộng điểm mà còn bị trừ điểm nữa.Cậu không vội vàng nộp bài.
Dù sao thì cũng đã là môn thi cuối cùng rồi, có tranh giành thời gian thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.Tề Lỗi đánh dấu hết tất cả những câu kiểm tra ngữ pháp ra giấy nháp.
Sau đó cậu kiểm tra kĩ càng từng câu từng câu một.Kết hợp thêm với ký ức vừa mới đọc sách, đảm bảo không để xảy ra lỗi dùng sai trong phần ngữ pháp.Cách lúc hết giờ còn nửa tiếng, Tề Lỗi xem đi xem lại bài của mình.
Sau khi chắc chắn rằng mình không thể tìm ra được một lỗi sai nào nữa, cậu đứng dậy đi nộp bài.
Cậu có nán lại thêm nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.Lúc sắp rời khỏi phòng thi, cậu cúi chào Lý Diễm Hồng một cái rồi nói:- Gây phiền phức cho cô rồi!Lý Diễm Hồng nhìn cậu đi ra phòng thi thì ánh mắt rất phức tạp.
Bên trong sự thương tiếc xen lẫn cả tình cảm.Bà ta đã dạy học nhiều năm như vậy, chỉ có thí sinh này để lại cho bà ta một ấn tượng vô cùng sâu sắc.Mà Từ Thiến...Từ Thiến trừng mắt.
Dường như cô sắp phun lửa ra tới nơi rồi.Cậu đi rồi? Cậu cứ như vậy mà đi sao!? Giống như "Tay áo tôi vẫy nhẹ.
Không vương một đám mây" trong của Từ Chí Ma sao?Cậu...!đến cả chào hỏi cũng không chào sao?Cô nắm chặt tay tới mức các khớp xương trắng bệch ra.
Cô nghiến răng nhìn cánh cửa phòng học một lúc.Rốt cuộc thì cậu có biết thi xong môn này rồi thì có ý nghĩa gì không?Mỗi người một ngả, không bao giờ gặp lại.
Có hiểu không hả? Dùng bổn cô nương 2 ngày liền mà đến câu tạm biệt cậu cũng không nói nổi sao?Không được! Ai cho cậu đi chứ!?Từ Thiến đột nhiên cầm bút lên viết một dãy số điện thoại vào một góc của tờ giấy nháp.
Sau đó cô tùy tiện nắm chặt lấy.Cô đứng dậy, nộp bài rồi vội vã đuổi theo..