Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn
Vưu thị vội cười nói:"Đại tiểu thư cần phải đi bẩm báo phu nhân một tiếng mới có thể lĩnh lệnh bài xuất môn chứ?"
"Ai nha, bà vú không nói, ta cũng quên mất. Xuất môn là đại sự, đương nhiên phải xin phép mẫu thân một tiếng. Đúng rồi! Đi kêu Thiên Tuyết, Vũ Hàm, Vũ Huyên cùng nhau đi luôn đi!"
Có thể thuận tiện làm ơn cho thêm hai người nữa Doãn Nhược Hi nguyện ý .
Vưu thị thấy Doãn Nhược Hi thật muốn đi ra ngoài, lập tức phân phó nha hoàn đi chuẩn bị.
Xoay người vào phòng:" Tiểu thư mang người nha hoàn nào đi ra ngoài?"
"Nhũ nương cảm thấy mang ai tốt thì kêu người đó đi!" Doãn Nhược Hi không chút để ý nói xong, xoay người vào tẩm phòng lấy bạc đi.
Vưu thị cân nhắc một lát. Thúy Oanh vừa được thăng cấp, trong ngày thường là người ít nói, luôn làm tròn bổn phận nhưng cũng không hề ra vẻ hay nịnh nọt. Nhưng chính vì cá tính như vậy mà bỗng nhiên được Doãn Nhược Hi thăng làm đại nha hoàn, không thể không phòng.
Đi theo Doãn Nhược Hi ngoài vốn là việc tốt nhưng bên ngoài cũng nhiều trắc trở, không chừng lại xảy ra chuyện gì, nguy hiểm cũng rất lớn. Chỉ cần Doãn Nhược Hi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, kết cục Thúy Oanh cũng không khó đoán.
Dù sao Doãn Nhược Hi cùng Thúy Oanh cảm tình không sâu, tuyệt đối sẽ không vì nàng cầu tình.
Chờ Doãn Nhược Hi cầm bạc từ trong phòng đi ra, Vưu thị vội hỏi:"Đại tiểu thư, Đinh Hương viết chữ đẹp, trí nhớ cũng tốt nên liền lưu ở trong phủ thống kê đồ đạc thôi. Để Thúy Oanh bồi đại tiểu thư đi thôi được không?"
Thúy Oanh đi theo?
Doãn Nhược Hi suy nghĩ một phen liền hiểu rõ ý đồ Vưu thị :"Ừ!"
Đúng lúc Thúy Oanh tiến vào liền nói: "Thúy Oanh, đi thu xếp một chút rồi theo ta xuất môn!"
Thúy Oanh sửng sốt nhưng cũng không có hỏi nhiều nhanh chóng đi về phòng thu xếp.
Thúy Oanh đứng ở trong phòng, có chút mờ mịt, không biết thu xếp cái gì? Cuối cùng đành nhanh chóng thay đổi một thân trang phục, tóc cũng bới lại một lần nữa rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc này Doãn Nhược Hi đang nắm tay Tư Đóa đợi nàng, sợ Doãn Nhược Hi chờ nóng nảy, bước lên phía trước phúc thân ( cúi người), chuẩn bị nói cái gì đó, Doãn Nhược Hi thản nhiên lên tiếng trước:"Đi thôi!"
Trước kia Doãn Nhược Hi nhất thời hứng trí ra ngoài cũng có cho nên mã phòng ( phòng coi chừng ngựa, chuẩn bị xe ngựa cho chủ nhân) bên kia được đến tin tức liền nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.
Hai thô sử bà tử biết võ công hơn nữa võ công không tầm thường, hai nha hoàn, hai gã sai vặt đánh xe ngựa võ nghệ cũng tương đối cao.
Một hàng sáu người đều là giang hồ cao thủ, Doãn Nhược Hi xuất mônphương diện an toàn phải đặc biệt chú ý. Người bình thường căn bản không thể tiếp cận.
Lúc Mễ thị nghe tin là lúc ở trong lòng Doãn Thế Hồng nói xong tâm tình, vội vàng đứng dậy cầm ngân phiếu đứa cho nha hoàn:"Đưa hai trăm lượng ngân phiếu này cho Hi tỷ nhi, bảo nàng thích cái gì cứ việc mua. Nếu bạc không đủ, thì bảo người ta đem đồ đưa đến trong phủ rồi thanh toán."
Nha hoàn nhận ngân phiếu xong lập tức đi xuống.
Mễ thị xoay người trở lại trên giường, thấy Doãn Thế Hồng lắc đầu, không hiểu hỏi, "Lão gia vì sao lắc đầu?"
"Nàng xem nàng kìa. Chỉ lo để ý Hi tỷ nhi, có còn nhớ đến Tuyết nhi chúng ta không vậy?"
Mễ thị trong lòng buồn cười.
Doãn Nhược Hi xưa nay yêu thương Thiên Tuyết, trong tay lại có nhiều thứ tốt lại kén chọn. Bình thường đồ vật lọt vào mắt xanh của nàng cựa kì ít, mỗi một lần đi ra ngoài, đều là Thiên Tuyết mua rất nhiều, Doãn Nhược Hi nhiều nhất mua một hai cái,đi ra ngoài chơi đùa là chính.
Doãn Thế Hồng thấy nàng rộng lượng lại sẽ cho nàng bạc bù lại, nàng trong trong ngoài ngoài đều làm người tốt, cớ sao mà không làm?
"Hi tỷ nhi xưa nay yêu thương Tuyết nhi, Tuyết nhi đi theo nàng đi ra ngoài, thiếp rất yên tâm. Tính tình Tuyết nhi kia bất cẩn vô tâm lại tùy hứng không nên cho nàng nhiều bạc bằng không bao nhiêu cũng không đủ để nàng tiêu!"
"Làm khó nàng rồi!"
Doãn Thế Hồng nói xong, xoay người đè Mễ thị xuống lại một phen triền miên.
Xe ngựa sớm đã chờ ở cửa chính. Hai chiếc xe ngựa, chủ tử ngồi xe trước, nha hoàn ở xe sau. Hai gã sai vặt điều khiển xe ngựa phía trước, đằng sau một gã sai vặt, nha hoàn bà tử thì chen chúc trên một chiếc xe ngựa, cũng may xe ngựa đủ lớn.
Nhưng là không ai nghĩ tới Doãn Nhược Hi sẽ mang theo ba cái thứ xuất tiểu thư trong phủ cùng đi.
Bình thường đều chỉ có Doãn Nhược Hi, Doãn Thiên Tuyết.
Cũng may chỉ có Doãn Nhược Hi, Doãn Thiên Tuyết dẫn theo nha hoàn, Doãn Vũ Hàm, Doãn Vũ Huyên vẫn chưa mang.
Doãn Thiên Tuyết gặp Doãn Nhược Hi nắm tay Tư Đóa liền có chút mất hứng. Nàng giận dỗi nắm chặt tay Doãn Vũ Hàm, hung hăng nhéo một hồi. Thân mình Doãn Vũ Hàm run lên nhưng cũng không dám bỏ ra, mặt trắng bệch. Doãn Vũ Huyên nhìn thấy, con ngươi buông xuống không dám nhìn lại, cũng không dám thở mạnh.
Tất cả cùng nhau nghiêng mình hành lễ với Doãn Nhược Hi:"Gặp qua đại tỷ tỷ!"
Doãn Nhược Hi thản nhiên gật đầu.
Doãn Tư Đóa việc phúc thân hành lễ, "Gặp qua tam tỷ tỷ, ngũ tỷ tỷ, lục tỷ tỷ!"
Quy củ không giống một đứa nhỏ năm tuổi chút nào.
Doãn Nhược Hi nhìn, hơi hơi thở dài nhớ lại lúc nàng năm tuổi, ở Hầu phủ, Công chúa phủ tác oai tác oái, từ trên xuống dưới ai cũng thương yêu nàng, cưng chiều nàng. Chi phí ăn mặc tất cả đều là tốt nhất, nàng nào biết quy củ là gì.
Dịu dàng vỗ vỗ đầu Tư Đóa:"Đi thôi!"
Cùng nhau lên xe ngựa, Doãn Nhược Hi ngồi giữa, Doãn Thiên Tuyết ngồi bên tay phải, rồi đến Doãn Vũ Hàm, Doãn Tư Đóa ngồi bên trái nàng bên cạnh là Doãn Vũ Huyên.
Đừng coi khinh vị trí này, trong đó ý nghĩa không hề bình thường. Đíchthứ có khác rõ ràng, mà có thể ngồi ở Doãn Nhược Hi bên người, hoặc là đích nữ, hoặc là Doãn Nhược Hi cho phép.
Giang Nam ở Phong quốc phía nam, có Đại Giang Nam, Tiểu Giang Nam.
Đại Giang Nam là một nam châu gọi chung, Tiểu Giang nam đó là thị trấn Giang Nam này.Tuy đây chỉ là thị trấn nho nhỏ nhưng bởi vì thuỷ lợi phát triển lại có rất nhiều gia đình nuôi tằm, ruộng nước đầy đủ để trồng thóc lúa lại thêm thuỷ sản phong phú, dồi dào.
Đối với nữ tử cũng không bị nhiều trói buộc như kinh thành. Trên đường cái nơi nơi có thể thấy được tiểu thư nhà giàu mang theo nha hoàn, bà tử mua này nọ, cũng có nữ nhi gia đình nghèo khổ ra ngoài bán vài thứ gia dụng.
Dưới sự quản lý Doãn Thế Hồng, trị an Giang Nam vô cùng tốt, ít có du côn lưu manh làm càn, khi dễ dân chúng.
Nhưng chỉ có dân chúng trong miệng hảo quan, tham cũng là lợi hại nhất .
Ba năm châu tri phủ, mười vạn bông tuyết ngân.
Phố lớn ngõ nhỏ Doãn Thiên Tuyết đã xem qua rất nhiều lần, căn bản không có gì ngạc nhiên. Trái ngược lại ba thứ nữ khó được xuất môn, mắt to tròn xoe ngập tràn tò mò, kinh hỉ; nhất là Tư Đóa, luôn luôn cười toe tóe, hạnh phúc không biết mình đang ở đâu lại nắm chặt tay Doãn Nhược Hi sợ đi lạc tìm không thấy đường về nhà.
Doãn Nhược Hi mua vài thứ đưa cho Tư Đóa, Vũ Hàm, Vũ Huyên riêng Doãn Thiên Tuyết lắc đầu không cần, ghét bỏ thứ đó không tốt. Doãn Nhược Hi cười cười, hưởng thụ cảm giác ấm áp dưới ánh mặt trời.
"Đại tỷ tỷ, mặt nạ này đẹp không?"
Doãn Nhược Hi hoàn hồn, cúi đầu nhìn Tư Đóa cầm một cái mặt nạ Hằng Nga mang trên mặt của mình:"Đẹp lắm!" Doãn Nhược Hi nói xong nhìn Thúy Oanh ý bảo trả tiền.
Một cái mặt nạ như vậy, cũng hết năm văn tiền.
Doãn Nhược Hi bộ dáng xinh đẹp hơn nữa ra tay hào phóng, bên người lại có vài cái muội muội, sáu cái nha hoàn bà tử, còn có hai cái gã sai vặt hầu ở một bên nêndễ dàng thu hút sự chú ý của người chú ý chung quanh.
Cửa sổ trên lầu hai của một tửu lầu gần đó có người đang dựa vào nhìn xuống thu lấy bóng dáng xinh đẹp vào mắt.
Đoàn Tử Kỳ bị đại ca hắn cứng rắn lôi đến để cùng tham gia náo nhiệt với mọi người. Nhìn một đám người hào hứng chơi bạc chước giữa phòng, Đoàn Tử Kỳ nhàm chán tựa vào cửa sổ nhìn bâng quơ xuống đường lại không nghĩ rằng thấy Doãn Nhược Hi trên đường mua này nọ.
Người ta hay nói một ngày không thấy, như cách ba thu. Nay có thể nhìn thấy người ấy, cả trái tim hồi hộp đập không ngừng. Đoàn Tử Kỳ si ngốc nhìn chỉ hận không thể lập tức đến bên người nàng, hóa thành thứ gì đó trong tay nàng bị nàng nhẹ nhàng nắm ở trong tay.
Doãn Nhược Hi cảm giác khác thường, ngước mắt lên liền thấy Đoàn Tử Kỳ, nụ cười nháy mắt cứng đờ.
Kiếp trước nàng cũng không biết đêm đó hủy nàng trong sạch nhân là ai, cũng không biết Đòan Tử Kỳ người này là ai?
Kiếp này biết được , nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn .
Con ngươi toát ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng rất nhanh chóng Doãn Nhược Hi liền thu hồi ánh mắt mà cúi đầu xem Tư Đóa. Trong nháy mắt vẻ lạnh lùng quyết tuyệt phảng phất như không tồn tại bình thường, lúc mọi người còn chưa kịp phát hiện đã tan thành mây khói nhưng cánh tay nắm Tư Đóa vẫn hiện lên gân xanh nơi mu bàn tay vẫn tiết lộ cảm xúc nàng.
Tư Đóa ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Doãn Nhược Hi: "Đại tỷ tỷ?"
Doãn Nhược Hi hoàn hồn, cuống quít buông tay, thấy tay nhỏ bé Tư Đóa hồng hồng lên dấu tay vội ngồi xổm xuống ôn nhu hỏi:"Đau không?"
Tư Đóa nhu thuận lắc đầu, "Không đau!"
Doãn Nhược Hi xoa xoa Tư Đóa đầu, thầm than thật sự là đứa trẻ ngoan khiến người thương tiếc:"Tỷ tỷ không phải cố ý !"
"Không có việc gì đại tỷ tỷ, thật sự không đau!" Tư Đóa nói xong, cười mị mắt.
Đau khẳng định là đau , khả Tư Đóa biết chuyện, nàng cảm thấy chính mình ngoan ngoãn , Doãn Nhược Hi liền sẽ thích nàng, lần sau còn có thể mang nàng ra ngoài.
"Tư Đóa ngốc!"
Ở trên đường đi dạo một hồi lâu, cũng mua không ít này nọ, Doãn Nhược Hi quyết định cùng các muội muội đi ăn chút gì đó. Buổi trưa, sau khi đi cửa hàng trang sức, đoàn người chậm rãi vào tửu lâu, mướn một phòng riêng ở lầu hai gọit một ít điểm tâm, canh, thức ăn, cũng cho nha hoàn, bà tử, gã sai vặt một bàn đồ ăn.
Người có ba cái gấp! Doãn Nhược Hi đưa các muội muội vào phòng bao ăn gì đó còn nàng một mình đi nhà xí. Tửu lâu này Doãn Nhược Hi đã tới vài lần nên quen thuộc, trước kia cũng không gặp gỡ sự tình gì.
"Đại tỷ tỷ, muội đi cùng tỷ!" Doãn Thiên Tuyết nói.
"Không cần! Muội ở lại trông chừng các muội muội đi!"
Doãn Nhược Hi nói xong, một mình bước ra khỏi phòng.
Doãn Nhược Hi chân trước vừa đi, Doãn Thiên Tuyết liền lạnh mặt, quay sang kéo tay Tư Đóa: "Doãn Tư Đóa! Tốt nhất ngươi nên thành thật nói cho ta biết rốt cuộc ngươi làm cái gì mà có thể khiến đại tỷ tỷ mang ngươi ra cửa lại còn mua cho ngươi nhiều đồ tốt như vậy?"
Đừng nhìn thấy Doãn Thiên Tuyết yếu đuối mảnh mai nhưng sức mạnh cũng không nhỏ, nàng nắm tay Doãn Tư Đóa rất chặt. Tiểu Tư Đóa bị đau, nhất thời đỏ hốc mắt.
"Không được khóc! Ngươi nếu dám khóc, ta kêu người mang ngươi đưa trở về, không cho ngươi đi dạo cùng nữa!"
Tư Đóa vừa nghe, sợ tới mức không dám khóc; nước mắt lưng tròng không dám rớt xuống, khịt khịt mũi, "Tam tỷ tỷ...