Tử Dương
Dịch giả: argetlam7420
(Từ chương này trở đi xin được sửa lại xưng hô giữa lão Ngũ và Mạc Vấn đều là ta – ngươi hết nhá mọi người, tại hai người này dần dần không còn coi nhau là chủ tớ nữa, trở thành quan hệ bạn bè rồi)
Hồi trước Mạc Vấn đã từng nghe mấy lão già nhàn rỗi nói chuyện phiếm có nhắc tới yêu tinh quái vật, lúc đó hắn cũng chỉ là tình cờ nghe được, không thèm để ý, không nghĩ trên đời này lại thật sự có yêu quái.
Yêu quái quả nhiên là có thật, hơn nữa còn đang sống sờ sờ ngồi ngay đối diện mình. Hắc Tam có một cái đuôi vừa to vừa thẳng, lông đuôi màu đen giống hệt mấy con sói hoang ngoài miếu lúc trước. Chắc hẳn nó là một con Hắc Lang thành tinh, chẳng trách khi nãy trước khi vào miếu lại mắng hai con sói hoang kia ăn thịt người hư mất danh tiếng.
"Con mọt sách, ngươi lạnh lắm hở?" Hắc Tam say mèm, đôi mắt mông lung hỏi Mạc Vấn lúc này đang run như cầy sấy.
"Cũ..cũ..cũng ổn, không tệ lắm." Mạc Vấn nói mà răng đánh vào nhau lập cập, ngồi cùng với Hắc Lang tinh ở nơi miếu đổ hoang vắng thế này đổi là ai cũng phải phát run.
"Ta đi tìm chút củi đốt." Hắc Tam ném cái gối làm bằng củi đốt vào đống lửa rồi đứng lên đi ra ngoài. Lúc đứng dậy cái đuôi dài rủ xuống sau lưng, không thể nghi ngờ đúng là đuôi chó sói.
Hắc Tam vừa đi khỏi, Mạc Vấn liền lặng lẽ ra khỏi ngôi miếu đổ nát, xoay người bỏ chạy về hướng bắc. Mặc dù lời nói cử chỉ của Hắc Tam chỉ hung dữ chứ không ác độc, nhưng chẳng ai biết được thú tính của nó lúc nào sẽ bộc phát, đồng hành cùng chó sói không khác nào tự tìm đường chết.
Vì là chạy thoát thân nên Mạc Vấn chạy nhanh hơn hẳn, hắn hận không mọc ra thêm hai cái chân nữa, một hơi chạy liền bốn năm dặm. Phía ngôi miếu đổ nát truyền đến tiếng Hắc Tam quát tháo, Hắc Tam cũng không biết tên hắn, kêu là "Con mọt sách".
Mạc Vấn đương nhiên sẽ không đáp lại, thậm chí chẳng dám quay đầu, dốc hết sức bỏ chạy thục mạng, thẳng đến lúc thấy được thôn xóm trước mắt hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này đã gần đến giờ Tý, trong thôn chỉ có một nhà đang có ánh sáng. Mạc Vấn tới gần, phát hiện đó là một tiệm rèn, một thợ rèn để mình trần đang rèn đúc vật dụng. Mạc Vấn đến bên cạnh khoanh tay nhìn, người thợ rèn quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn quần áo lam lũ liền biết là người gặp nạn muốn tới sưởi ấm, cũng không đánh đuổi hắn đi.
"Vị đại ca kia, ta tới kéo đẩy ống bễ** giúp ngươi được không?" Người thợ rèn đã cho Mạc Vấn đứng nhờ để sưởi ấm, hắn muốn làm chút gì đó trả ơn.
** Ống bễ: dụng cụ của thợ rèn, cần người kéo đẩy để tiếp Oxi duy trì lửa cho lò rèn (chi tiết tra GG)
Người thợ rèn nghe vậy gật đầu đồng ý. Mạc Vấn vội vàng đi tới bên cạnh ống bễ ra sức kéo đẩy.
Thợ rèn chuyên tâm rèn sắt, Mạc Vấn cũng không dám quấy rầy. Một canh giờ sau người thợ rèn xong việc dập tắt lửa, Mạc Vấn nghĩ bụng đã không còn nơi nào để đi, bèn xuất bạc thỉnh cầu người thợ rèn chế tạo cho hắn một con dao găm. Thợ rèn gật đầu đồng ý, dùng phần nước thép còn thừa để đánh một đem con dao găm, cũng dặn dò Mạc Vấn không được tiết lộ ra ngoài, lúc này triều đình không cho phép thợ rèn trong dân gian chế tạo binh khí.
Đến canh năm, Mạc Vấn cầm con dao găm cùng mười đồng tiền người thợ thối lại hắn rời tiệm rèn, tìm được một nhà nữa có ánh sáng, ngồi xuống ở bên ngoài. Đây là một cửa hàng đậu phụ, chủ nhà đang ở trong phòng xay đậu nành làm đậu phụ.
Từ sáng sớm hôm qua tới giờ Mạc Vấn chưa được ăn cái gì, trong nhà tỏa ra mùi thơm của đậu nành làm bụng hắn kêu vang như sấm. Mạc Vấn chưa bao giờ nghĩ tới mình lại có ngày lưu lạc tới tình trạng thế này, nhưng hắn cũng không gõ cửa mua sữa đậu nành, thậm chí không ăn bánh ngô ở trong ngực. Lão Ngũ còn rất lâu mới trở về, lúc này trên người hắn chỉ còn lại mười đồng tiền cùng ba cái bánh ngô, nhất định phải tiết kiệm.
Vất vả ngồi đến khi trời sáng, Mạc Vấn cảm giác đầu óc quay cuồng, cả người lạnh như băng, mệt mỏi đến mức chỉ muốn tìm một chỗ tránh gió ấm áp nghỉ ngơi, nhưng sung quanh thôn không có nhà nào bỏ hoang, cũng không có bụi rậm nào có thể làm chỗ sưởi ấm.
Mạc Vấn thậm chí không biết mình làm cách nào trụ được đến buổi trưa, đến trưa hắn quay trở về phía nam. Hắn không còn chỗ để đi, chỉ có thể trở về ngôi miếu đổ nát, con Hắc Lang Tinh biến thành Hắc Tam kia chắc hẳn đã rời đi rồi.
Dọc đường nhặt lượm được không ít củi khô rơm rạ, lúc nhặt Mạc Vấn âm thầm cân nhắc, nếu như Hắc Tam còn chưa đi thì khi đến hắn sẽ mượn cớ đi ra ngoài nhặt củi đốt bị lạc đường.
Trở lại ngôi miếu đổ nát, Mạc Vấn không đi vào ngay mà đứng đằng xa quan sát một lát, chắc chắn Hắc Tam đã không còn trong miếu mới trở về. Ngoài miếu có hai cây đại thụ đã chết khô, chắc là Hắc Tam đem tới đêm qua.
Lúc mới tiến vào ngôi miếu đổ nát Mạc Vấn bị dọa sợ hết hồn, một con hươu chết bị vứt bỏ ở chính giữa ngôi miếu. Một chân sau của con hươu đã mất, trong miếu khắp nơi đều là máu của con hươu giãy giụa trước khi chết bắn tung tóe.
Nhìn thấy con hươu lập tức Mạc Vấn cảm thấy hối hận, hươu này rõ ràng là Hắc Tam để lại cho hắn đấy. Hắc Tam lúc trước quát mắng chó sói cùng những cử chỉ khác cho thấy nó mặc dù không phải người, nhưng cũng sẽ không tùy ý hại người, nếu như đi cùng hắn nhất định sẽ không bị ăn thịt. Hơn nữa Hắc Tam cũng rất trọng nghĩa, nhất định có thể đi khắp nơi tìm Lâm Nhược Trần cùng hắn tại Nghiệp Thành. Đáng tiếc là bản thân lại nhát gan nghi ngờ, bỗng dưng bỏ lỡ cơ hội thật tốt. Nghĩ đến đây Mạc Vấn giậm chân liên tục, hối hận không thôi.
Nhưng Hắc Tam đã đi rồi, cho dù hối hận cũng không làm nên chuyện gì, Mạc Vấn thở dài thở ngắn xong lấy dao găm cắt cành cây củng cố cửa sổ thêm một lần nữa, lại bện cành cây thành hàng rào chặn cửa chính. Hắn không phải dòng dõi vương công quý tộc gì, đồ thủ công bình thường đều làm được, chỉ là hàng rào hắn bện buộc rất xấu xí thô kệch.
Mạc Vấn hồi trước chưa bao giờ làm thịt động vật, nhưng con người vốn có năng lực thích ứng rất mạnh. Hắn nhanh chóng lột da bỏ ruột con hươu treo ở trong miếu, sau đó rửa sạch bộ lòng, đến khi màn đêm buông xuống hắn lại đi một chuyến lên thôn trang phía bắc, dùng mười đồng cuối cùng đổi lấy nửa lon muối ăn. Khi hắn thở hổn hển trở lại ngôi miếu đổ nát thấy đồ cũng không có bị người đánh cắp đi, lúc này mới yên lòng. Hắn chưa bao giờ coi trọng thức ăn như thế, nhưng lúc này hắn không thể không coi trọng, bởi vì nếu không có thức ăn sẽ phải chết đói.
Buổi tối tuyết lại rơi, Mạc Vấn ở trong miếu nổi lửa nấu cơm, cái chậu nước đã bể tan tành chính là nồi và bếp của hắn. Bên trong miếu ấm áp, Mạc Vấn cầm trong tay thịt hươu mà lặng lẽ rơi lệ. Lúc trải qua khó khăn vất vả hắn rất ít khi nhớ tới người nhà, bởi vì hắn nhận ra có lẽ chết đi lại là một sự giải thoát. Nhưng lúc này được ở nơi ấm áp ăn thịt hươu ngon lành, hắn mới phát hiện đời người vẫn còn có lúc tốt đẹp thế này, mà loại tốt đẹp này người nhà của hắn đã vĩnh viễn không thể cảm nhận được nữa.
Liền mấy ngày sau Mạc Vấn đều an thân trong miếu đổ nát, Hắc Tam đi rồi hai con sói hoang kia cũng không còn xuất hiện nữa, buổi tối hắn có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Mùa đông trời rất lạnh, thức ăn không dễ bị thối rữa, con hươu kia hầu hết đã được Mạc Vấn dùng muối ăn ướp kỹ rồi, bình thường hắn chỉ ăn mấy chỗ gan lòng linh tinh. Mỗi khi ăn cơm hắn đều sẽ nhớ tới lão Ngũ, cũng không biết lão Ngũ dọc đường đi có an toàn không, có kiếm được gì ăn không.
Làm Mạc Vấn không nghĩ tới là lão Ngũ đến buổi tối ngày thứ mười đã mệt mỏi bơ phờ chạy về.
"Lão gia, thứ này từ đâu có vậy?" sau khi vào cửa lão Ngũ ngạc nhiên nhìn thịt nai treo ở phía đông miếu.
"Có người hảo tâm để lại cho chúng ta, ngươi trở về huyện Tây Dương rồi hả?" Mạc Vấn nhận lấy bọc quần áo từ tay lão Ngũ, xong nhìn kỹ lão Ngũ từ trên xuống dưới.
"Đã trở về." Lão Ngũ móc trong ngực ra một bao bố nhỏ đưa cho Mạc Vấn.
"Làm sao mà đi nhanh thế?" Mạc Vấn nhận lấy bao bố nghi ngờ hỏi.
"Dọc đường đi ta đều không ngưng nghỉ phút nào, những thứ này đều là của chúng ta sao?" sự chú ý của lão Ngũ vẫn một mực nằm ở mấy miếng thịt còn chưa được hong khô hoàn toàn phía trên.
" Ừ, ta một mực giữ lại cho ngươi." Mạc Vấn gật đầu nói.
Lão Ngũ nghe thấy liền hưng phấn chạy tới gỡ một khối thịt hươu bắt đầu nấu, thịt hươu đương thời là loại thịt ngon nhất, quan lại quý tộc đều thích, giá tiền cực kỳ đắt đỏ, gia đình bình thường khó mà ăn được.
"Những bạc vụn này là từ đâu kiếm được vậy?" Mạc Vấn mở bao bố lão Ngũ đưa tới, phát hiện bên trong trừ bánh vàng còn có không dưới hai mươi lượng bạc vụn.
"Ta tìm được trên người xác chết, quần áo và giầy kia là ta tìm thấy trong huyện thành, là đồ sạch sẽ." Lão Ngũ bỏ thêm củi vào đống lửa.
"Thể lực của ngươi thật đúng là không bình thường." Mạc Vấn đem ngân lượng cất vào trong người xong, đi tới bên cạnh đống lửa giúp lão Ngũ.
"Nếu là bình thường chạy trên đường ta còn có thể đuổi kịp thỏ kia." Lão Ngũ bắt đầu khoe khoang.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu cười, trên thực tế lão Ngũ cũng không thể đuổi kịp thỏ, dù vậy đôi chân của hắn đúng là vượt xa người thường.
Chẳng mấy chốc lão Ngũ đã đi ngủ rồi, lúc ngủ trong tay còn đang nắm miếng thịt chưa ăn xong. Mạc Vấn gỡ cục thịt xuống, lau tay cho lão Ngũ, sau đó ngồi canh cạnh đống lửa châm củi sưởi ấm cho hắn. Trong thời loạn lạc hai người vừa là chủ tớ vừa là anh em, lại là người thân sống nương tựa lẫn nhau.
Lão Ngũ đánh thẳng một giấc đến tận trưa hôm sau, người còn trẻ ăn no ngủ kỹ là sẽ nhanh chóng khôi phục sức lực, tỉnh dậy hai người liền đem số thịt hươu còn thừa bỏ vào bọc quần áo, rời khỏi ngôi miếu đổ nát đi đến Nghiệp Thành.
"Ta mới mua được một con dao găm, nếu như gặp lại bọn cướp, chúng ta phải lấy tính mạng giữ đồ đạc lại." Sau khi lên đường Mạc Vấn lấy dao găm đưa cho lão Ngũ, đây là vấn đề hắn một mực suy nghĩ mấy ngày nay, số tiền trên người bọn họ nếu lại bị cướp đi lần nữa, hai người chắc chắn không còn đường sống.
"Gặp lại bọn cướp ngươi trốn đi trước, ta cầm chân bọn chúng, chờ ngươi chạy xa rồi ta lại đuổi theo ngươi." Lão Ngũ nhận lấy dao giắt sau lưng.
" Được, ta chạy trước, tránh làm vướng chân ngươi." Mạc Vấn gật đầu mở miệng.
Hai người thảo luận cách đối phó kỹ càng cũng chẳng có chỗ dùng, vô kinh vô hiểm đến bên ngoài Nghiệp Thành. Phía nam Nghiệp Thành có rất nhiều trại lính, nhưng trại lính nghiêm cấm người ngoài đến gần, hai người đứng phía xa quan sát lúc lâu cũng không phát hiện trong trại có con gái, liền rời khỏi trại lính tiếp tục đi về phía Bắc.
Đến Nghiệp Thành, Mạc Vấn trợn tròn mắt, kích thước Nghiệp Thành vượt xa hắn nghĩ lúc đầu, tường thành to lớn bao bọc một phạm vi gấp trăm lần huyện Tây Dương, chỉ riêng phía nam thành đã có tới bốn cái cửa. Trong thành đường phố rộng đến mấy trượng, người đi đường rộn rã, chen chúc nhau đi lại, khắp nơi đều là lầu các viện lạc, cửa hàng cửa tiệm. Cổ ngữ có nói chỉ cần nhìn một điểm là biết toàn bộ sự vật, chỉ cần nhìn một góc thành là có thể nhìn ra Nghiệp Thành diện tích rộng bao nhiêu, nhiều người cỡ nào, ở trong thành tìm người chẳng khác nào nhặt muối trong tuyết, mò kim đáy biển.
Vào thành xong Mạc Vấn đứng ngẩn ngơ hồi lâu không biết đi nơi nào, cuối cùng chỉ có thể mang lão Ngũ đi khắp nơi hỏi thăm. Nhưng Nghiệp Thành có quá nhiều người ra vào, lại thường xuyên có binh lính người Hồ áp giải phụ nữ bắt được vào thành, hai người đi khắp nơi nghe ngóng cả ngày vẫn không có chút thu hoạch nào.
Ngày hôm sau, Mạc Vấn lại đổi phương pháp khác, không hỏi thăm Lâm Nhược Trần nữa, mà là hỏi thăm trước kia không lâu toán binh lính nào xuôi nam đánh chiếm Thanh Bình thành. Nhưng ngay cả biện pháp này cũng không thành công, thứ nhất người ngoài không thể nào biết được chuyện quân đội, thứ hai rất nhiều người nghi ngờ hai người là thám tử nước Tấn phái tới thăm dò tin tức mà nhìn bằng con mắt khác, không lâu sau Mạc Vấn cũng không dám hỏi nữa, nếu hỏi tiếp có lẽ sẽ bị quan phủ bắt lại mất.
Ngày thứ ba, Mạc Vấn hỏi thăm tìm được mấy gã buôn bán ở chợ người, kiểm tra khắp thành cũng không thấy bóng dáng Lâm Nhược Trần. Mạc Vấn không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng lão Ngũ lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, lượn lờ hết các phủ đệ trạch viện, hy vọng có thể vô tình gặp được Lâm Nhược Trần, nhưng Nghiệp Thành chia làm bốn thành tám bộ, dân cư không dưới mấy trăm nghìn, muốn vô tình gặp được đâu có dễ như vậy.
"Nhân lực cũng có lúc tận, thiên ý không thể trái được, thôi, thôi." Ba ngày sau rốt cuộc Mạc Vấn cũng mất hết ý chí.
"Hay chúng ta trở về nước Tấn đi, nơi này chỗ nào cũng toàn là bọn mũi to." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn bỏ cuộc, vội vàng tranh thủ chớp thời cơ, hắn căn bản không đồng ý việc Mạc Vấn lên bắc tìm vợ, hắn cảm giác Lâm Nhược Trần không đáng giá để Mạc Vấn làm như vậy.
"Trở về, trở về thôi." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, hắn ra bắc tìm vợ có năm phần là do bản tính, ba phần do lễ nghĩa, chỉ có hai phần là xuất phát từ cảm tình. Lúc này trong lòng hắn cảm giác vừa mất mát lại vừa bình thản, không tìm được Lâm Nhược Trần đương nhiên thấy mất mát, dồn hết toàn lực mà vẫn không có kết quả cũng chỉ có thể buông xuôi.
Lão Ngũ e sợ Mạc Vấn lại thay đổi chủ ý, một phút cũng không đợi thêm, kéo hắn đi tới cửa thành phía nam. Bất quá chưa đi được bao xa Mạc Vấn đã dừng lại, quay đầu nhìn một vị đạo sĩ đang mua lương thực ven đường.
"Lão gia, ngươi biết hắn?" Lão Ngũ hỏi.
"Không biết." Mạc Vấn lắc đầu.
"Vậy ngươi nhìn hắn làm gì?" Lão Ngũ lại hỏi.
Mạc Vấn nghe thấy nhưng không trả lời ngay, người đạo sĩ này làm hắn nhớ lại Vô Lượng sơn, nhớ tới Vô Lượng sơn liền nghĩ tới Hắc Lang tinh Hắc Tam dốt đặc cán mai. Mạc Vấn trầm ngâm một lát liền quay đầu nhìn lão Ngũ, "Chúng ta đi một chuyến tới Vô Lượng sơn đi."
"A?! Đến đó làm gì, lão gia, nếu ngươi muốn làm đạo sĩ thì Mạc gia coi như tuyệt hậu rồi" lão Ngũ trợn tròn mắt.
"Ta không làm đạo sĩ, ta muốn đi trả lại một cái nhân tình..."