Vân Khuynh Thiên Khuyết
Ẩn nấp sau tảng đá lớn, lúc này Tĩnh Viêm cũng trợn to mắt nhìn
thấy hết thảy, hắn gần như muốn lao ra đó, bàn tay đã ướt đẫm máu tươi,
ngay đến môi cũng bị cắn nát. Chẳng qua hắn không thể quên, không thể nào quên ánh mắt dì La vừa mới nhìn hắn, sự giao phó của dì, sự ủy thác của dì. Dì đã giao phó Khánh Nhiễm cho hắn, hắn không thể bỏ mặc nàng
một mình như vậy! Nam hài gắt gao kiềm chế bản thân, mà giờ khắc này,
trông thấy bọn người đó lao đến, rốt cuộc hắn cũng không nhẫn nhịn được
nữa! Phi thân định xông đến chỗ có ánh lửa kia, nhưng vào lúc này,
một người một ngựa đang chạy như bay đến đây. Chân nam hài chùn lại một
bước, trở về núp phía sau tảng đá. Địch Táp cưỡi ngựa ngồi trên cao, nhìn thấy tình cảnh phía xa,
lông mày chợt chau lại. Xoay người rút lấy cung tên, giương cao, ba mũi
tên lắp trên dây cung cùng được bắn ra, ba luồng hàn quang xẹt qua bầu
trời đêm mang theo tiếng xé gió. Ba tiếng kêu thảm thiết phát ra, ba kẻ đang đè trên thân mình
Vân Khánh Điệp lúc này đã toi mạng. Tiếng kêu lại phát ra lần nữa, mọi
người còn chưa kịp hoàn hồn thì ba người đang vây quanh Dịch Yến La đã
mất mạng dưới mũi tên. Trong nháy mắt, Địch Táp liền đi đến nơi được bao vây trong ánh
đuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn một đám hắc y nhân đang sững sờ. Bọn chúng
đều không dám phản kháng lại, rối rít cúi đầu xuống. Địch Táp lúc này mới nhìn về phía Dịch Yến La, nào biết hắn vừa
mới ngoảnh đầu lại, Dịch Yến La rất nhanh đã lấy ra một phi tiêu nhỏ,một ánh hàn quang nhoáng lên, Địch Táp cả kinh, nguy hiểm né đầu, không ngờ một vệt máu rạch ngang sườn mặt. “Nương!” Địch Táp không thể ngờ lại bị thương dưới tay Dịch Yến La, hắn
nghiêng đầu cũng không vội nhìn lại, vươn tay xoa nhẹ sườn mặt mình. Tuy nhiên vào lúc này, một tiếng thét trong trẻo vô cùng bi thương truyền
đến, dù cho hắn có tâm ngoan thủ lạt đến mức nào cũng không khỏi vì
tiếng la bi thương tuyệt vọng kia mà đồng cảm. Trong lòng nhất thời bối
rối, quay đầu lại liền phát hiện máu tươi trên ngực Dịch Yến La đang ào
ào chảy ra ngoài. Nước mắt Vân Khánh Điệp rơi như mưa, kêu thét, hai tay đè chặt
lên ngực mẫu thân đang không ngừng trào máu tươi, nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn dòng máu nhuộm đỏ hai bàn tay của nàng. “Nương, người không thể cứ như vậy mà bỏ lại Điệp nhi, người không thể!” “Điệp nhi… đừng sợ…nương ở…” Vân Khánh Điệp hoảng sợ nhìn thấy đầu mẫu thân đột nhiên gục
xuống, ánh mắt mỹ lệ mà bi thương của mẫu thân đang ở trước mặt nàng
bỗng nhiên nhắm nghiền lại, sẽ không bao giờ…nhìn nàng nữa, không bao
giờ còn… nhìn nàng nữa! Dòng lệ trong đôi mắt nàng ngưng đọng đờ đẫn,
nàng ngơ ngác nhìn hai bàn tay mình nhuốm đầy máu tươi, nhìn gương mặt
mẫu thân tái nhợt, trong lòng chỉ còn lại sự thẫn thờ. Địch Táp nhíu mày thúc ngựa đi đến, nhìn sắc mặt ngơ ngẩn của nữ tử trước mắt. Quần áo nàng không chỉnh tề, lộ ra bả vai cùng cái cổ
trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt to vô thần mà bi thương. Địch Táp lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tên hắc y nhân vẫn còn đang cầm kiếm trong tay đứng ở một bên. “Ai cho ngươi động thủ?” Nam hài vừa nói xong, hắc y nhân kia còn chưa kịp cảm thấy sợ
hãi, một vệt ánh sáng xẹt lên, y đã ngã thẳng xuống đất. Cổ y hiện ra
một vệt máu dài rất sâu có thể rõ ràng nhìn thấy được. Kim luân nhoáng lên một cái liền trở lại trong tay Địch Táp, nam hài trầm lặng nhìn nữ tử đang ngu ngơ ngồi trên mặt đất, đến cả nửa
ngày cũng không nhúc nhích. “Công tử, Hoàng thượng có ý chỉ phải trảm thảo trừ căn.” (*trảm thảo trừ căn: nhổ cỏ phải nhổ tận gốc) Địch Táp quét mắt giục ngựa đi đến bên cạnh tên quan to kia, kẻ đó rùng mình một cái liền cúi đầu. Không biết vì lý do gì, từ xưa đến nay nam hài vốn tâm ngoan thủ lạt nhưng mãi vẫn không hạ lệnh giết chết nữ tử đang thẫn thờ, ngu ngơ, vô hồn trước mặt. Có lẽ là vì lòng kính trọng đối với phu phụ Vân Nghệ, có lẽ là do nét mặt nữ tử kia quá mức buồn bã thảm thương khiến cho hắn cảm động. Sau hồi lâu, hắn nhíu mày, xuống ngựa nhìn về phía Vân Khánh Điệp: “Ngươi còn muốn sống sao?” Vẻ mặt đang đờ đẫn của Vân Khánh Điệp sau khi nghe thấy những
lời hắn nói trong nháy mắt như xuất hiện vết rách, nàng bất thình lình
ngẩng đầu gào lên. “Muốn! Vân Khánh Điệp ta miễn là vẫn còn sống, mối thù hôm nay nhất định sẽ trả lại gấp mười!” Đối diện với ánh mắt sắc bén tựa lưỡi đao của nàng, Địch Táp có chút run sợ. Mãi một lúc lâu sau hắn mới cất giọng, nói. “Không có mệnh lệnh của bổn công tử, không cho phép bất cứ ai giết nàng!” “Vâng, thưa công tử!” Nam hài nhìn nữ tử kia lần cuối cùng rồi phi thân lên ngựa, thúc ngựa xoay người. Lúc này, tên quan trung niên khi chạy lại. “Công tử, còn thiếu hai người. Tiểu nữ nhi Vân Khánh Nhiễm của Vân Nghệ và nhi tử của Bạch Huy Minh, Bạch Tĩnh Viêm”. “Chia nhau ra mà tìm. Đồ ngu! Việc này còn phải để bổn công tử
tự mình giải quyết sao?”. Trong lòng nam hài bực bội, hung hăng trừng
mắt nhìn nam tử trung niên kia, khiến cho hắn ta vội vàng vâng dạ. Lông mày Địch Táp cau chặt lại, dùng sức quất roi ngựa phóng về
phía căn nhà gỗ đang cháy rụi trong ánh lửa rừng rực đằng xa. Tuy nhiên, ngay khi bóng dáng hắn vừa biến mất, tên quan vừa
khúm núm khi nãy lập tức ưỡn thẳng lưng, khiển trách: “Còn không mau
đuổi theo! Ý chỉ của bệ hạ, một người cũng không thể buông tha. Con mẹ
nó, chạy mất một người thì chúng ta cũng đừng nghĩ đến việc sống nữa! Đồ ngu!” Ánh lửa ở khắp nơi, trong nháy mắt đã lan ra bốn phương, mọi
người ai cũng không dám chậm trễ. Đêm nay đã có không ít người chết,
trong lòng bọn chúng tràn ngập sự kinh hoàng, sợ rằng người tiếp theo sẽ là chính mình. Tên quan thúc ngựa đi đến cạnh Vân Khánh Điệp, hai mắt tinh tế đánh giá nàng. “Không hổ danh mỹ nữ được người người ca ngợi, chẳng qua đáng
tiếc…”Dứt lời, hàn kiếm ở thắt lưng rút khỏi vỏ, một nhát thẳng tắp đâm
xuyên tim Vân Khánh Điệp. Trông thấy đôi mắt nữ tử vẫn đang mở trừng trừng nhìn mình, nam
nhân từng giết người vô số cũng không khỏi ớn lạnh cả người, rùng mình
một cái. Vội vàng chỉ vào thi thể Vân Khánh Điệp nói: “Mau đưa cái xác
này đi xử lí. Giữ tốt cái miệng của các ngươi lại! Chuyện này kẻ nào dám báo cho công tử biết thì…, hừ!” Mấy kẻ ở lại lập tức cảm thấy một trận rùng mình, rối rít quỳ
xuống đất, hai tên còn lại vội vã kéo thi thể Vân Khánh Điệp đi thật xa. Chẳng biết tại sao tên quan kia vẫn cảm thấy từng hồi ớn lạnh
chạy khắp cơ thể, dường như ở nơi nào đó vẫn còn có ánh mắt âm u rét
lạnh thấu xương đang gắt gao theo dõi y. Ánh mắt kia so với kiếm còn sắc bén hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấu tâm địa con người! Y điên cuồng
nhìn quanh, nhưng xung quanh ngoại trừ những điểm sáng lập lòe của những cây đuốc cùng với nhiều hắc y nhân đang bắt đầu hành động, y thật sự
không phát hiện ra điều gì khác. “Khúc đại nhân, còn thi thể nữ nhân này làm sao bây giờ?” Một
tên tiểu binh nơm nớp lo sợ dè dặt tiến lên chỉ vào thi thể Dịch Yến La
trên mặt đất hỏi. “Công tử cũng không có nói gì, mang đi, đem đi chôn cho bổn đại nhân!” Nam nhân vội vã nói, cái cảm giác mao cốt tủng nhiên này khiến
cho y nóng lòng muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, ba chân bốn cẳng
phất tay nhanh chóng phi thân phóng về phía nhà gỗ, giống như đằng sau
đang có cái gì đó đuổi giết y vậy. (*mao cốt tủng nhiên: sởn gai ốc, đáng sợ tới mức lông tóc dựng đứng) Mà giờ khắc này, ánh lửa quanh suối nước nóng cũng nhiều hơn,
rất nhiều ánh đuốc đang chiếu rọi đêm tối sáng như ban ngày, trong nháy
mắt, nơi ẩn nấp của Khánh Nhiễm và Tĩnh Viêm đã có nguy cơ bị ánh lửa
chiếu sáng toàn bộ! Lúc này Khánh Nhiễm chỉ ngây ngốc, gắt gao nhìn chằm chằm vào
chỗ mẫu thân và tỷ tỷ vừa mới ở. Nơi đấy giờ đây đã trống trải không còn gì, tất cả dường như chỉ là ảo giác của một mình nàng, một ảo giác đáng sợ. Đối với ánh lửa càng ngày càng sáng rực trong tầm mắt, căn bản nàng không hề có phản ứng. Tuy nhiên, dù đang nấp sau tảng đá nhưng trong lòng Tĩnh Viễm
không khỏi lo lắng bồn chồn, đôi mắt hắn nhìn ánh lửa sáng ngời, tâm tư
gấp gáp liên tục biến đổi. Có quá nhiều ánh đuốc, đủ để soi rõ nơi ẩn
nấp của bọn họ. Tuy rằng Khánh Nhiễm đang ẩn náu ở hang đá cực kì bí mật nhưng hắn không dám mạo hiểm đánh cược. Cắn răng một cách kiên quyết, nam hài lặng lẽ không một tiếng
động nhẹ nhàng lặn xuống nước, bơi hai cái liền đến phía sau hang đá,
nhẹ giọng nói vào khe đá hơi lộ ra ngoài. “Nhiễm Nhiễm, ta sẽ đánh lạc hướng dẫn bọn chúng rời đi, muội
nhất định phải đợi đến khi hiểu rõ tình hình bên ngoài rồi hẵng đi ra,
hiểu không?” Nam hài lo lắng nói xong, hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng tiểu cô nương đáp lại mình, lúc này mới sực nhớ cô bé đã bị điểm huyệt. Thầm mắng đầu óc mình thật sự đã lẩm cẩm rồi, hoặc có lẽ là do hắn rất
muốn nghe giọng nói của nàng một lần nữa. Nhìn ánh lửa đang liên tiếp tới gần, nam hài liếc mắt nhìn thật
lâu khe đá kia lần cuối, vươn tay đặt lên mặt đá lạnh như băng, yết hầu
chuyển động lên xuống hai cái, lúc này mới đè nén được sự nghẹn ngào. “Nhiễm Nhiễm, phải tiếp tục sống thật tốt.” Nói xong câu này, Tĩnh Viêm liền cắn răng lặn xuống nước, lặng
lẽ bơi về phía bờ bên kia, đợi khi nghe thấy âm thanh những kẻ đó đã đến gần chỗ ẩn nấp của Khánh Nhiễm, hắn liền từ trong nước mạnh mẽ nhảy vọt lên. Dưới ánh trăng phủ một tầng hơi nước, bóng người nho nhỏ phi thân
đạp lên bờ rồi sau đó bay nhanh chạy vào rừng tùng cách đó không xa. “Ở đằng kia!” “Bắn tên!” “Mau đuổi theo!” … Tiếng ầm ỹ vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn dần đi xa. Quang cảnh lay động trước mắt đập vào tròng mắt nhuốm màu đỏ
thẫm của Khánh Nhiễm. Nàng tập trung toàn bộ sức lực để giải huyệt trên
người, muốn chui ra khỏi hang đá, muốn bắt tên tiểu tử Tĩnh Viêm kia
lại, nghiêm khắc mắng hắn, đánh hắn, cắn hắn. Dù cho có chết nàng cũng không muốn một thân một mình ở nơi này! Hắn đã đáp ứng mẫu thân sẽ chăm sóc nàng, tuy rằng nàng chẳng thèm.
Nhưng hắn đã đáp ứng! Đã đáp ứng rồi mà chỉ trong chốc lát lại có bản
lĩnh nuốt lời như vậy! Để lại một mình nàng ở trong này! Hiện giờ hắn là người thân duy nhất còn lại của nàng, chẳng lẽ
hắn không biết sao? Nếu vậy vì cái gì lại đối xử với nàng như thế! Nàng
không cần hắn phải đánh lạc hướng dẫn đám người đó rời đi, nàng cũng
không cần để cho một tiểu hài tử xấu xa như hắn bảo vệ nàng! Nàng không thích hắn, nàng ghét hắn suốt ngày cứ chạy theo mình, quấn quít lấy mình! Ghét hắn ngày nào cũng trêu đùa nàng! Càng ghét hắn cứ nói phải bảo vệ nàng! Ghét tên tiểu hài tử nghịch ngợm phá phách
chết tiệt như hắn! Không! Hắn không thể chết, hắn vẫn luôn trêu đùa bắt nạt nàng, nàng còn chưa kịp trả đũa, hắn làm sao có thể chết được! “Bạch Tĩnh Viêm, tên hỗn đản nhà ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện
gì, cô nãi nãi ta sẽ không bao giờ…thích ngươi nữa! Tên khốn kiếp Bạch
Tĩnh Viêm kia, không phải ngươi nói muốn cưới ta sao, hiện tại ta bằng
lòng, ngươi phải trở về lấy ta! Ngươi mau trở về đi!” Khánh Nhiễm gào thét trong lòng, hai tròng mắt đỏ máu rốt cuộc
không chịu đựng nổi đau đớn, dòng nước mắt tựa như lưỡi đao quét qua hai gò má, thấm vào trong đá, hòa cùng với bóng đêm. Nhưng nước mắt lại
không làm cho đôi mắt tiểu cô nương nhạt nhòa đi mà ngược lại càng khiến cho đôi mắt nàng thêm rét lạnh, giống như cặp mắt sắc bén lóe lên vẻ
khát máu của thú dữ ẩn mình ở lùm cỏ trong đêm tối. Bên ngoài hang đá, bóng đêm trầm lặng, nhưng cách đó không xa,
giữa rừng tùng, ánh lửa lại ngút trời, che dấu sát khí nặng nề.
Một đêm đen đẫm máu này, dường như dài đằng đẵng không có hồi kết…