Vân Khuynh Thiên Khuyết
Khánh Nhiễm cùng Phượng Anh ra khỏi Tây thành, chưa được một lúc lại
cảm thấy mặt đất rung chuyển, có rất nhiều quan binh đang chạy về hướng
này. Ánh mắt Khánh Nhiễm khẽ chuyển, đang muốn tìm chỗ trốn, thì Phượng
Anh đã lên trước một bước giữ nàng lại.
“Đi theo ta.”
Khánh Nhiễm kiệt sức, bị hắn đột ngột kéo đi thì chân loạng choạng.
Nàng ngẩng đầu chạm vào ánh mắt của Phượng Anh, ánh mắt ấy sâu không
thấy đáy, giống như có tầng sương mù che khuất, làm người ta nhìn không
rõ, tìm không thấy, nhìn như đang thờ ơ, lại bàng quan trước tất cả mọi
chuyện.
Khánh Nhiễm bối rối cúi đầu, thấy tay hắn nắm lấy tay nàng hơi dùng
sức, khớp xương hiện lên rõ ràng, mang theo sự kiên định không nói được. Nàng bị hắn lôi kéo chạy tới con đường nhỏ, nhìn áo bào trắng của thiếu niên nhẹ bay thì hơi giật mình.
Nàng không rõ hắn vì sao phải giúp nàng, nếu biết được mục đích của
hắn , nàng sẽ cảm thấy an tâm, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn
rất nhiều. Nhưng hôm nay hắn nhiều lần xuất hiện đột ngột, còn nhiều lần ra tay giúp đỡ nàng, điều này ngược lại làm nàng cảm thấy thật bất an.
Khánh Nhiễm cảm thấy hắn không giống người hay làm việc thiện, không
thể thấy chuyện bất bình lại ra tay cứu giúp, đương nhiên hắn cũng không phải dạng người thích xen vào chuyện người khác, nếu là vì thương hại
nàng thì nàng cũng có thể chấp nhận được, nhưng đúng là như vậy sao?
Khánh Nhiễm không biết sự nghi ngờ này xuất phát từ đâu, có lẽ do
thân phận không rõ ràng của Phượng Anh, hoặc có lẽ do sự hiểu biết thế
cuộc quá sâu sắc của hắn, cũng có lẽ là do chính nàng, nàng đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng đối với những người xung quanh. Nàng chán ghét sự
hèn nhát của bản thân mình lúc này, giống như chim sợ cành cong.
Nhưng nàng còn lựa chọn nào khác sao? Không có ! Bởi vì nàng muốn
sống ! Hiện tại, một việc sống sót đơn giản đã rất khó khăn! Nàng còn lo sợ không biết phía trước có cạm bẫy gì đang chờ nàng, cái cảm giác mỗi
bước đi đều là nguy hiểm rình rập này, khiến nàng giống như một con sói nhỏ mất đi mẹ, luôn phải giương vuốt sắc đề phòng với hết thảy mọi thứ
xung quanh.
Khánh Nhiễm còn đang thất thần, Phượng Anh đã kéo nàng đi đường vòng
vào một tửu lâu. Tửu lâu có ba tầng, tráng lệ mà tinh tế, Phượng Anh ném cho lão bản một thỏi bạc, sau đó phân phó một tiếng, mang theo Khánh
Nhiễm đến thẳng lầu ba. Hắn dừng trước cửa một căn phòng tên “Huyền
Phất”, nằm ở phía Tây, nhẹ đẩy cánh cửa gỗ lim khắc hoa, rồi vén vạt áo
bước vào, lúc quay đầu thấy Khánh Nhiễm đang nhíu mày, hắn thong thả
cười.
“Vào đi, nơi này rất an toàn .”
Khánh Nhiễm hơi do dự, nàng đứng nhìn Phượng Anh một lúc, trong lòng
không biết là nên hay không nên, tiếp tục nhận lòng tốt của hắn. Nửa
ngày, thấy Phượng Anh nhíu mày, Khánh Nhiễm mới cắn môi bước vào, đóng
cửa phòng lại.
Ánh mắt Phượng Anh hơi chán nản, đối với sự do dự của Khánh Nhiễm thì không biết nói sao, hắn đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra , từ khung cửa nhìn ra toàn cảnh bên ngoài.
“Ngươi lại đây.”
Khánh Nhiễm thấy hắn dịch sang một chút chừa chỗ cho mình thì tiến
lên vài bước. Nàng là người tập võ, thân thể cũng coi như không thấp,
tuy cửa sổ được làm khá cao, nhưng nàng vẫn có thể thoải mái nhìn mọi
thứ bên ngoài. Từ cửa sổ này, có thể thấy rõ được toàn cảnh của quảng
trường Tây thành, Khánh Nhiễm quay đầu nhìn vào mắt Phượng Anh.
Phượng Anh cười khẽ:“Ngươi hiện tại chắc là quan tâm tình hình ở pháp trường rồi.”
Khánh Nhiễm cũng cười đạm mạc :“Cảm tạ.”
Nàng đã quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng Phượng Anh lại thật lâu
nhìn vào gáy nàng, hàng mi hắn khẽ rung động. Mới vừa rồi, đó là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười, tuy rằng chỉ là khẽ nhếch khoé miệng. Nụ cười
của nàng như tầng sương mù trên biển hồ, ánh nước xanh biếc, nụ cười
lạnh lùng lại làm hắn cảm nhận được sự nhu hoà khó gặp.
Ngẩn ngơ vì một nụ cười của tiểu cô nương như vậy, đột nhiên hắn cảm
thấy chính mình hơi vớ vẩn, hắn khẽ chau mày, tiến đến bộ bàn ghế bằng
gỗ lê ngồi xuống chỗ của mình . Tay hắn cầm một chiếc bình sứ men xanh,
nhẹ nhàng vuốt ve nhìn ngắm, cũng tập trung lắng nghe sự huyên náo bên
ngoài.
Giờ phút này Khánh Nhiễm chỉ gắt gao nhìn chằm chằm pháp trường,
thấy đội quan binh vừa đến đã bao vây dân chúng lại, trường mâu chỉnh
tề, khuôn mặt uy nghiêm lạnh lẽo, một chút cũng không giống với những
quan binh hoà nhã khi nãy. Dân chúng giống như cũng cảm giác được sự
thay đổi, ai nấy đều đứng cả lên, biểu tình trên mặt mỗi người lại khác
nhau.
Chưa được một lúc thì dân chúng và quan binh đã nổi ra tranh chấp,
nhưng lần này quan binh lại áp dụng biện pháp rất cứng rắn, những ai
đang xông lên náo loạn đều bị bắt trói lại.
Đúng lúc này, có hai cỗ kiệu được nâng đến, qua con đường quan binh
đã mở sẵn tiến đến pháp trường, mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Cỗ kiệu đến trước hình đài thì dừng lại, có hai thân ảnh mặc quan bào
bước xuống, tiến lên đài xử trảm.
Khánh Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm người vừa bước xuống kia, thân ảnh mặc quan bào màu xanh. Hắn ! Chính là hắn !Dù hắn có hoá thành tro
nàng cũng sẽ nhận ra. Bàn tay nàng đang nắm bên bệ cửa sổ bất giác dùng
sức, móng tay cắm sâu vào lề gỗ, dòng máu đỏ sẫm túa ra ngoài.
Phượng Anh bước đến phía sau, mắt nhìn hai bàn tay nàng, sau đó
chuyển hướng ra ngoài cửa sổ:“Người còn lại chính là Khánh thành quận
thủ, Hải Lâm.”
Có một tiểu tướng bước lên hình đài, đứng trước dân chúng nói điều
gì, Khánh Nhiễm nghe không rõ lắm. Nàng hơi nhíu mày, lúc sau tiểu tướng đó lại lui ra, rồi thỉnh Hải Lâm bước tới. Hải Lâm dường như có chút võ công, giọng nói ông ta như chuông đồng, Khánh Nhiễm chỉ mơ hồ nghe
được, hắn hướng dân chúng giới thiệu người bên cạnh là Khúc Đông Bình,
là thống lĩnh Cấm vệ quân được Hoàng thượng ban chuẩn, Khúc đại nhân,
hôm nay đến đây để giải thích những nghi hoặc linh tinh cho dân chúng .
Sau đó Khúc Đông Bình cười tiến lên, Khánh Nhiễm chau mày tập trung
nhưng vẫn không nghe được câu nào, chỉ thấy hắn vừa dứt lời, dân chúng
tựa hồ sửng sốt một chút, tiếp theo lại bộc phát một trận oanh động.
Khánh Nhiễm quay đầu nhìn về phía Phượng Anh, thấy hắn cũng đang chau mày, ánh mắt sâu thẳm, biết hắn nhất định là nghe rõ được, nàng vội
hỏi.
“Hắn nói cái gì?”
Phượng Anh cúi đầu nhìn về phía Khánh Nhiễm, nhìn ánh mắt tiểu cô
nương hiện lên sự bướng bỉnh, hắn hơi do dự một chút mới nói:“Hắn nói. . .Hắn nói Vân tướng quân đã cùng thân nhân đến Lỗ Châu ẩn cư, hắn còn
nói đã bắt được người dán cáo thị đêm qua, sau khi tra khảo, tên đó đã
thừa nhận mình là người của Thành quốc, bởi vì phụ thân ngươi diệt quốc
gia hắn, hắn lòng mang oán hận, thế nên mới lẻn vào Khánh thành gây náo
loạn, ý đồ muốn nhiễu loạn Chiến quốc, làm cho Thành quốc tro tàn lại
cháy. Hắn nói… thi thể cũng là do người của Thành quốc đã an bài, đều
không phải là nam nữ thông dâm, mà là gian tế ở Chiến quốc, bọn họ đều
là người của Thành quốc, còn tên dán bố cáo kia cũng là đồng lõa.”
Phượng Anh vừa dứt lời, Khánh Nhiễm đã lạnh lùng quay đầu, hai tròng
mắt đỏ sẫm như máu, hắn không khỏi có chút lo lắng, lại nói:“Ngươi có
khỏe không?”
Khánh Nhiễm không đáp, nàng quay đầu quả thực thấy một người đang nửa sống nửa chết, bị quan phủ kéo lê lên hình đài, người nọ toàn thân đầy
máu, cách ăn mặc và kiểu tóc cũng không giống người Chiến quốc, nghĩ đến chắc là gian tế Thành quốc mà bọn họ đã nói tới.
Khánh Nhiễm lạnh lùng nhìn hết thảy, lòng nàng đã nguội lạnh đến
không thể tức giận nổi, chỉ cảm thấy buồn cười, thực sự buồn cười! Ông
trời thật giống đạo diễn, có thể đem mọi thứ ra mà đùa cợt, tàn nhẫn
thưởng thức chúng sinh giãy dụa không lối thoát.
Giờ phút này dân chúng cũng đã tin vài phần, đối với người toàn thân
đầy máu trên đài chỉ trỏ, còn có người bước đến hình đài hô hào, Hải Lâm tiến lên hô to.
“Cũng là mưu đồ đã lâu, bọn chúng tất nhiên sẽ tìm được người giống
Vân phu nhân cùng Vân tướng quân, như vậy mới có thể làm tình hình hỗn
loạn. Bọn chúng biết Vân tướng quân uy công hiển hách, người gặp qua Vân tướng quân rất nhiều, thi thể chắc chắn sẽ bị phát hiện có điều không
đúng. Cho nên mới dùng đến kế này, dùng một nữ tử giống Vân phu nhân để
đảo lộn phải trái. Mọi người nếu còn có gì không rõ, từ nay trở đi cứ
đến nha môn, bản quan sẽ chỉ ra những chỗ bất thường trên thi thể cho
mọi người cùng biết. Nhất định ta sẽ làm cho dân chúng đều biết được đây là quỷ kế của Thành quốc.”
Hắn dứt lời, dân chúng đã hai mặt nhìn nhau, sau một hồi thương nghị
thì ai nấy đều tin là sự thật, có người còn muốn xông lên đánh tên huyết y nhân kia mấy đấm. Quan binh vội vàng tiến lên ngăn lại, Hải Lâm lại
nói.
“Người đâu, đem tên gian tặc này xử trảm tại chỗ, cùng với hai tặc tử kia phơi thây Tây thành.”
Khánh Nhiễm nhìn đến lúc này, hừ lạnh một tiếng, hung hăng đem cửa sổ đóng sập lại, xoay mình đi ra phía ngoài.
Phượng Anh vội vàng đuổi kịp bắt lấy tay nàng, Khánh Nhiễm quay đầu lạnh lùng nhìn hắn:“Bỏ tay ra!”
Phượng Anh nhíu mày :“Ngươi muốn làm gì?”
Khánh Nhiễm cũng không trả lời hắn, nhìn về phía cánh tay đang lôi
kéo mình hung hăng vùng ra. Nàng dùng sức rất lớn, Phượng Anh không có
chuẩn bị đã bị nàng vẩy ra, vừa ngước mắt đã thấy nàng muốn mở cửa bước
ra khỏi phòng.
Phượng Anh phi thân tiến lên, xoay người liền đem Khánh Nhiễm kẹp
trên nách, tay phải một lần nữa đóng cửa phòng lại. Hắn quay mình mang
Khánh Nhiễm đang la hét, vung tay đá chân đi vào gian trong.
Khánh Nhiễm giãy dụa, kêu la, nhưng hắn một chút cũng không để ý,
cũng không buông tay, tùy ý để nàng đánh hắn, không ngừng cào cấu vào
thắt lưng hắn.
Nghe tiếng tiểu cô nương hét càng lúc càng lớn, cánh tay Phượng Anh
đang xách nàng cũng phải nâng lên che miệng nàng lại. Khánh Nhiễm cơ hồ
không do dự liền cắn xuống, Phượng Anh la lớn một tiếng, tay trái vung
lên ném mạnh Khánh Nhiễm lên giường.
Hai tròng mắt Khánh Nhiễm đã muốn chảy máu, đang muốn bò lên, một cổ
lực mạnh lại đè nàng xuống. Cũng là Phượng Anh gắt gao ép nàng, Khánh
Nhiễm hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy cái mông thật đau, đúng là hắn
đang dùng tay đánh nàng rất mạnh.
Hắn đánh không ngừng , lúc đầu Khánh Nhiễm còn giãy dụa, nhưng dần
dần im bặt, lẳng lặng nằm úp sấp khóc nức nở, trong lòng bi thương uất
ức, muốn hét lớn một tiếng nhưng giống như có cái gì đang nghẹn ở cổ
họng, ứ tức đau đớn đến mức nàng không còn khí lực nữa .
Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm không có động tĩnh, thế này mới buông
cánh tay đã cảm thấy đau nhức, nhìn nàng một hồi, rồi lại thở dài đem
nàng kéo lên, lấy tay lau nước mắt cho nàng.
“Biết sai rồi sao?”
“Ta căm thù bọn chúng!” Khánh Nhiễm nuốt vào nghẹn ngào, lạnh giọng nói.
Phượng Anh nhìn gương mặt của tiểu cô nương chứa đầy oán hận, cảm
thấy đầu ngón tay đang chạm vào mặt nàng có chút mát lạnh. Hắn sửng sốt, sau đó bối rối dời mắt đi, hắn vội vàng đứng lên.
“Dựa vào một mình ngươi thì không thể đoạt lại cha mẹ ngươi được.”
Khánh Nhiễm hít sâu một hơi, nén khụt khịt cũng từ trên giường ngồi
dậy, nàng bình tĩnh nhìn vào bóng dáng thon dài của thiếu niên.
“Ta muốn biết vì sao ngươi giúp ta?”
Phượng Anh sửng sốt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng chau mày, nửa ngày mới chậm chạp cười:“Ta vì sao không thể giúp ngươi?”
Khánh Nhiễm nghe hắn trả lời không khác gì ban sáng thì cười lạnh một tiếng:“Ta muốn nghe nói thật.”
Phượng Anh không khỏi mở to mắt, nhưng trước đôi mắt sáng ngời của
tiểu cô nương, hắn lại có chút không dám nhìn thẳng, hắn định thần một
chút mới cười khẽ :“Muốn làm việc gì, không nhất định phải có lý do .”
Khánh Nhiễm thấy hắn như vậy, cũng không nói thêm lời nào, nàng chỉ
xoay người thi lễ:“Nếu Phượng công tử không muốn nói lời thật lòng, ta
cũng không dám truy xét nữa, ân tình hôm nay, Khánh Nhiễm nhất định nhớ
kĩ. Khánh Nhiễm không muốn liên lụy công tử, lại càng không muốn vô
duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác, như vậy xin được cáo từ.”
Nàng dứt lời liền xoay người đi ra phía ngoài, bóng dáng đúng là dứt khoát không nói nên lời.
Phượng Anh sửng sốt, hắn vội vàng xoay người nói:“Tiểu muội muội đợi một chút.”
Khánh Nhiễm không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:“Yên tâm đi, ta sẽ
không lại làm chuyện điên rồ. Mạng của ta lúc này vất vả lắm mới giữ
được , chắc chắn ta sẽ quý trọng nó thật tốt.”
Thấy nàng kiên quyết rời đi, đôi đồng tử của Phượng Anh nheo lại,
ngay tại lúc tay nàng chạm đến cửa phòng thì hắn chậm rãi buông ra một
lời.
“Phượng Anh quả thật có điều mưu tính.”
Khánh Nhiễm nghe âm thanh phía sau, lời nói đã không còn ôn hoà như
trước, hơn vài phần lạnh lùng, không tỏ vẻ lịch sự nhưng lại rất chân
thật, nàng thế này mới buông cánh tay đang nâng lên, xoay người lại.