Vân Khuynh Thiên Khuyết
Cửa xe bị đóng chặt, Khánh Nhiễm quay đầu mở to mắt nhìn Phượng Anh,
trên mặt bắt đầu phòng bị, thân thể nàng cũng không khỏi cứng đờ. Nàng
âm thầm nghiêng người, tự tạo một khoảng thuận lợi duỗi thẳng chân,
phòng ngừa Phượng Anh đột ngột tấn công tới.
Phượng Anh thấy nàng khẩn trương như vậy, lại càng tỏ ra vui vẻ, ánh
mắt như cười như không nhìn nàng, nhìn đến mức gân xanh trên trán Khánh
Nhiễm nổi lên thình thịch. Hắn cười nhẹ, lại hờ hững nói:“Hiện tại ta có một điều kiện cần ngươi thực hiện.”
Lúc nào cũng vậy, lời nói của hắn luôn trong trẻo rõ ràng, nhẹ nhàng
như ngọn gió xuân phất qua gò má, nụ cười cho người ta cảm giác thân
thiết. Nhưng mà, Khánh Nhiễm nhìn sâu vào đôi mắt hắn lại có chút lo
lắng, tâm trạng không khỏi bồn chồn. Nàng hơi nín thở, nửa ngày mới cười nói:“Phượng đại ca mời nói.”
Khánh Nhiễm nhướn mắt nhìn Phượng Anh, thấy môi hắn khẽ mở, chuẩn bị
nói ra điều kiện của mình, nàng bất giác cúi đầu ôm chặt bọc nặng trong
lòng, hơi bi ai nói:“Mặc kệ Phượng đại ca muốn Khánh Nhiễm làm gì, chỉ
cần không trái đạo nghĩa, ta nhất định sẽ dùng hết sức mà hoàn thành.”
Phượng Anh nghe nàng cắn chặt răng, nói ra bốn chữ “ không trái đạo
nghĩa”, hai tay bất giác đã nắm chặt. Hắn đối với người khác đều ôn hòa
có lễ, trong đời chưa bao giờ bị đối xử như vậy, từ lúc gặp nàng đến
nay, hắn đều cảm thấy nàng luôn đề phòng hắn. Cho dù hắn vì nàng làm rất nhiều chuyện, nàng vẫn không thể tin tưởng. Nhìn ánh mắt cố tỏ ra bình
tĩnh của tiểu cô nương, Phượng Anh không khỏi cảm thấy chán nản, vốn là
muốn hù dọa nàng một chút, nhưng giờ ngay cả thích thú cũng không còn.
Trong lòng hơi mệt mỏi, hắn trầm mặc nửa ngày, chỉ đành than khẽ, hắn cười, cất cao giọng nói:“Khánh Nhiễm sao lại khẩn trương như vậy?”
Khánh Nhiễm thấy hắn cười đột ngột, lòng lại càng thêm khẩn trương,
liền cúi đầu nói:“Có lẽ là do đêm qua ta không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa
còn có chuyện ở Tây thành, nên Khánh Nhiễm thật sự, cũng có chút sợ
hãi.”
Phượng Anh nhẹ giọng cười, ra hiệu cho Khánh Nhiễm cứ ngồi xuống, hắn nhìn nàng một lát, trong lòng cười khổ, cuối cùng đành ra một quyết
định chính hắn cũng chẳng thấy ổn, hắn ngẩng đầu hỏi:“Hôm qua những thứ
ngươi nhờ Phượng Lôi đem đến là gì vậy? Tại sao lại có uy lực to lớn như thế?”
Không hiểu sao Khánh Nhiễm nghe hắn trực tiếp hỏi ra hết như vậy, lại cảm thấy thật nhẹ nhõm, nàng khẽ thở ra một hơi, trái tim đang đập bình bịch, cũng dần ổn định. Nàng ngẩng đầu nhìn lại Phượng Anh, thấy ánh
mắt hắn nhu hòa, mặc dù giống như có chút tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng không có âm trầm như vừa rồi, nàng chậm rãi trả lời hắn.
“Cái đó gọi là Hỏa quán pháo *, phía dưới hơi to, phía trên lại làm
hẹp lại, mỗi bình nặng cỡ một cân**, bỏ vào chông sắt, đá vụn, thiết vỡ, trên miệng bình buộc một đoạn dây thô, dây này được gọi là ngòi nổ. Chỉ cần đốt ngòi nổ, Hỏa quán sẽ nổ mạnh, uy lực tất nhiên sẽ rất lớn.
Nhưng mà thứ này quá mức bá đạo, Khánh Nhiễm nghĩ chỉ là một vật vô ích. Hôm qua nếu không phải Khánh Nhiễm bất đắc dĩ, cũng sẽ không. . . Khánh Nhiễm đã thề trước mặt phụ mẫu, từ nay về sau sẽ không dùng thứ đó để
hại người nữa.”
* Hoả quán pháo: bình thuốc nổ. Mình thấy để nguyên từ Hán Việt có vẻ hợp lý hơn, vì ngày xưa, người ta gọi
thuốc súng là pháo, từ thuốc nổ mình ít thấy được dùng.
** 1 cân = 0.5 kg
Nghe tới đây, đuôi mày Phượng Anh khẽ nhếch lên:“Hỏa dược?”
Khánh Nhiễm gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Phượng Anh nhìn nàng mỉm cười:“Vì sao nói vật ấy là vô ích?”
“Phượng đại ca cũng thấy rồi, tuy rằng uy lực của hỏa dược to lớn,
nhưng suy xét cho cùng, đây là một vật vô cùng nguy hiểm, hôm qua dân
chúng Khánh thành đã vô cùng hoảng sợ. Khánh Nhiễm. . . cả đêm hôm qua
Khánh Nhiễm đều không dám nhắm mắt, mỗi lần nhắm lại, bên tai sẽ liền
vang lên tiếng kêu thảm thiết ở Tây thành, ta. . .” Chân mày Khánh Nhiễm đã chau chặt lại với nhau, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Đồng tử Phượng Anh co lại, hắn lập tức cười khẽ vỗ tay Khánh Nhiễm.
“Đừng nghĩ đến nữa , tất cả đều đã qua rồi. Vân tướng quân cùng phu
nhân trên trời có linh thiêng, nhìn thấy ngươi vì bọn họ làm nhiều việc
như vậy, chắc chắn là rất vui mừng .” Phượng Anh vừa nói vừa nhìn mặt
nàng, thấy thần sắc Khánh Nhiễm hơi dịu lại một chút, thế này mới hỏi.
“Chính là. . .Hỏa quán pháo này lợi hại như vậy, tại sao Vân tướng quân lại không dùng nó trên chiến trường?”
Khánh Nhiễm rùng mình, cố gắng không cho chính mình tỏ ra hoảng hốt,
nàng nhìn thẳng vào mắt Phượng Anh:“Phượng đại ca có điều không biết,
Hỏa quán pháo này tuy là lợi hại, nhưng lại rất khó khống chế, lại dễ
phát nổ, nếu lơ là, ngược lại là gây hại cho bản thân. Hôm qua, nếu
không phải bọn Phượng Lôi đại ca võ nghệ cao cường, Khánh Nhiễm cũng
không dám nhờ họ châm lửa. Nếu lỡ họ tránh không kịp, ta cả đời này cũng không thể trả hết nợ cho Phượng đại ca được. Không chỉ có như thế, hỏa
dược này không chỉ cần những thứ ta nhờ Phượng Lôi đại ca tìm giúp, mà
còn cần một nguyên liệu rất quý hiếm. Nguyên liệu kia phụ thân ta chỉ
tìm được một ít, cũng không có khả năng tạo ra số lượng lớn. Ta không
dám gạt Phượng đại ca, nguyên liệu mà phụ thân lưu lại, Khánh Nhiễm đã
dùng hết trong ngày hôm qua rồi .”
Phượng Anh bất giác trừng mắt nhìn Khánh Nhiễm, thấy khuôn mặt nàng
không có biểu hiện gì khác thường, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên. Hắn cong môi cười, lại nhẹ giọng nói với nàng:“Thật đúng là đáng tiếc, ngươi có
nhớ rõ nguyên liệu đó là gì không?”
Khánh Nhiễm chau mày, suy tư một chút mới nói:“Ta thực sự là không
nhớ rõ, giống như, gọi là. . .Lục thạch. Phụ thân đã đập nó thành nhiều
mảnh, rồi đặt trong một bình sứ nhỏ. . .cũng là ta vụng trộm mới lấy
được, nếu phụ thân biết, nhất định sẽ mắng ta bướng bỉnh, nhưng mà bây
giờ, ta còn mong được người mắng ta vài tiếng, còn không thì giận dữ
đánh ta cũng được. . .”
Phượng Anh thấy nàng trầm ngâm, hai mắt hơi hồng, hắn lập tức cười an ủi nàng:“Thật là, lỗi của ta, không ngờ hỏi đến điều này lại chạm vào
nỗi đau của ngươi, nhưng mà ta cũng muốn biết, tiếp theo ngươi tính thế
nào? Muốn đi đâu?”
Khánh Nhiễm ôm chặt bọc vải trong lòng:“Ta muốn đem tro cốt của phụ
mẫu về gia hương an táng, phụ thân nhất định là rất muốn về nhà .”
“Huy châu, Lãng huyện?”
Khánh Nhiễm gật đầu, Phượng Anh hơi nhíu mày:“Nơi đó cách đây còn rất xa, quê hương của Nhiễm nhi còn người thân nào không?”
“Đã không còn nữa, nhưng dù đường xa, ta cũng không sợ, nhất định ta
phải đem được tro cốt của phụ thân cùng mẫu thân trở về. Phụ thân nhiều
năm chinh chiến, từ thời niên thiếu đã phải rời xa quê hương, chưa một
lần được về thăm nhà, người cũng đã nói, tương lai nhất định phải. . .”
Phượng Anh thầm than một tiếng:“Ta phái người hộ tống ngươi được
không? Đem phụ mẫu an trí thỏa đáng, ngươi có thể đến Diệu quốc, ta sẽ. . .”
“Ân tình của Phượng đại ca đối với Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm đã là vô
cùng cảm kích, không dám lại phiền toái Phượng đại ca. Huống chi Khánh
Nhiễm hiện tại chính là một tên tội nhân, được Chiến quốc treo thưởng
lùng bắt, Chiến Diệu lại đang hoà thuận, nếu Chiến Anh Đế biết được
Phượng đại ca giúp đỡ ta, như vậy sẽ liên luỵ đến Phượng đại ca rồi.”
Khánh Nhiễm vội vàng ngắt lời Phượng Anh.
Phượng Anh khẽ nhếch khóe môi, như cười lại như không, nửa ngày, hắn
mới gật đầu nói:“Cũng được, nếu hữu duyên sẽ gặp lại. Vòng qua khe núi
phía trước, hướng Đông chính là đường đến thẳng Huy châu, tới đó ta sẽ
tiễn Nhiễm nhi.”
Khánh Nhiễm buông bọc nặng, đứng dậy cúi đầu, một lúc sau, nàng mới nức nở nói:“Phượng đại ca đối với Nhiễm nhi thật tốt.”
Phượng Anh cười đưa tay nâng nàng dậy:“Vương phủ của ta sẽ luôn mở
cửa chào đón Nhiễm nhi, ngươi hãy cầm lấy khối ngọc này, khi nào nhớ đến Phượng đại ca , nhất định phải đến tìm ta.”
Hắn nói xong, liền tháo dây lụa buộc khối ngọc màu xanh đưa cho Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm cũng không khách khí tiếp nhận.
“Ngày sau ta nhất định sẽ bái kiến đại ca .”
Nàng đem ngọc cẩn thận bỏ vào lòng, Khánh Nhiễm ôm lấy bọc vải, cảm
thấy lòng bàn tay đã nhiễm một tầng mồ hôi lạnh. Nàng âm thầm liếc mắt
nhìn Phượng Anh, thấy hắn tươi cười thản nhiên, cũng đang cúi đầu không
nói.
Thế này, Khánh Nhiễm mới khẽ thở dài nhẹ nhõm, lúc nãy còn sợ sệt,
nhưng giờ lại cảm thấy buồn cười. Thiếu niên trước mắt nàng, cùng lắm
chỉ trên dưới mười ba tuổi, nếu sống ở hiện đại cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường. Nhưng trong thời đại này, có không ít công tử
quý tộc mười lăm tuổi đã cưới thê thiếp, mười ba cũng được xem là một
nửa trưởng thành. Phượng Anh xử sự lão luyện, nghĩ đến, thì những đứa
trẻ lớn lên trong trung tâm quyền lực như hắn, thật khiến người khác
không dám khinh thường.
Lại nhìn Phượng Anh, hắn đang quay đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời
xuyên qua những táng cây, thẳng tắp chiếu vào bên cạnh hắn, tạo ra những vệt sáng loang lổ. Hai mắt hắn nhíu lại, làm như đang nghĩ đến điều gì. Khánh Nhiễm cũng không muốn hỏi nhiều, liền cúi đầu vuốt ve bọc vải
trong tay. Nghĩ đến nụ cười dịu dàng của phụ mẫu, trong lúc nhất thời
nàng cũng quên mất mình đang ở nơi nào. Đã hai ngày nàng chưa được ngủ,
hiện tại tinh thần nàng được thả lỏng, theo chuyển động nhẹ nhàng của xe ngựa, không bao lâu nàng đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Phượng Anh thu hồi mắt, xoay người vào xe, tiểu cô nương đã ngủ thật
an tĩnh, nhưng lại gắt gao ôm chặt bọc vải trong lòng. Hắn thoáng cảm
thấy nặng nề, nửa ngày mới với tay lấy bừa một bộ cẩm y màu xanh, đứng
dậy đắp lên người Khánh Nhiễm. Đây đúng là bộ quần áo mà Lý Thanh Nguyệt đã cất công may cho hắn, lúc ánh mắt hắn lướt qua ống tay áo, bên trên
có thêu một kí hiệu hình ánh trăng, hai mắt hắn hơi nhíu lại.
Một lúc lâu sau, đoàn xe đã cách Khánh thành gần mười dặm, dừng lại ở một con đường nằm ngang trước mắt. Khánh Nhiễm bái biệt Phượng Anh, một mình bước đi trên con đường dẫn đến Huy châu, thân ảnh nho nhỏ đi từng
bước một, xa dần, kiên định mà cố chấp.
Đến lúc thân ảnh của tiểu cô nương biến mất, Phượng Anh mới phân phó
xe ngựa rời đi, một đoàn người hướng về phía ngược lại, cuốn theo bụi
đường chậm rãi rời đi.
Đi được một lúc, Phượng Qua phi thân lên xe ngựa, khom người nói:“Đã phái Phượng Tiệp theo sau rồi ạ .”
Phượng Anh chỉ hơi gật đầu, như trước nhắm mắt trầm tư. Nửa ngày cũng không nghe Phượng Qua có động tĩnh gì, hắn ngẩng đầu, thấy Phượng Qua
đang đứng ngơ ngác, hắn không khỏi ngẩn ra.
“Làm sao vậy?”
Phượng Qua hơi cắn môi, do dự một chút mới nói:“Ta không rõ, thế tử vì sao phải thả nàng đi.”
Phượng Anh cười khẽ, ý bảo hắn ngồi xuống:“Ta vốn tưởng rằng khi giúp nàng vượt qua khó khăn, nàng sẽ cảm động và ghi nhớ ân tình của ta, hơn nữa, nàng cũng đã không còn chỗ nào để đi, chắc chắn chỉ có thể theo ta hồi phủ, tùy ta sở dụng. Nhưng không nghĩ đến. . . Nha đầu kia thật
không đơn giản . Ngươi xem cách nàng nói chuyện, cách hành động của nha
đầu đó, làm sao giống một đứa nhỏ sáu tuổi? Nếu tâm không ở nơi này,
cứng rắn ép buộc cũng vô ích, ngược lại càng mất đi tín nhiệm của nàng
đối với ta. Chi bằng thả nàng đi, nàng có thể lại cảm động và ghi nhớ.”
“Thế tử chẳng lẽ tin tưởng lời nói của nha đầu kia? Nếu nàng bị người khác sở dụng, vậy. . .”
“Lời nói của nàng thật thật giả giả, không đủ để tin tưởng. Nhưng mà
hỏa dược này, nàng nhất định sẽ không đưa cho người khác , nha đầu kia
rất thông minh. Chỉ cần bảo Phượng Tiệp theo sát nàng một chút, một tiểu nha đầu như vậy cũng là chưa có tâm tư gì. Chỉ là. . .Nếu nàng quả thực bị người khác sở dụng. . .” Phượng Anh nhíu mày.
Phượng Qua thấy chủ nhân thật lâu cũng chưa nói tiếp, hơi ngẩng đầu:“Cần phải trừ bỏ?”
Phượng Anh bất giác gõ tay xuống đầu gối, lạnh lùng liếc Phượng Qua.
“Phượng Qua đã tự chủ trương, xin thế tử trách phạt.” Phượng Qua bị
ánh mắt của chủ nhân quét tới, bối rối liền quỳ một gối xuống.
“Đứng lên đi, Phượng Tiệp cũng chưa chắc theo nàng được đâu. Đêm nay
một đường phải đến được Tương Phiếm, ngươi đi phân phó xuống, giữa trưa không nghỉ ngơi.” Phượng Anh thu ánh mắt lại.
Phượng Qua thở phào nhẹ nhõm, lĩnh mệnh đứng dậy nhảy khỏi xe ngựa,
lúc quay đầu đóng cửa, hắn lén nhìn Phượng Anh, thấy chủ nhân đang chau
mày, vẻ mặt mang theo vài phần mờ mịt cùng buồn bực không nói nên lời.