Vắt Chanh Nhưng Không Bỏ Anh
12
Về sau, tôi thực sự học hành nghiêm túc.
Chỉ cần thành tích của tôi có một chút xíu tiến bộ, Lục Lương Đình đã rất vui rồi, giống như dỗ em nhỏ trong nhà trẻ vậy.
“Bạn Dư Âm giỏi thật đấy.”
Người ta yêu đương thì dựa vào nhan sắc, còn tôi đây yêu đương phải dựa vào tài hoa. Thành tích phải tiến bộ mới được ôm, bế, hôn.
Mỗi lần như vậy, Lâm Hân Hà ngồi sau bàn chúng tôi đều tức đến mức mặt mũi xị ra.
Chịu thôi, ai bảo cô ta không ra tay sớm chứ, không thì tôi cũng chẳng có cửa.
Vậy nên đến sớm cũng không bằng đến đúng lúc.
Tán thì cũng phải tán cho trót chứ.
13
Một đêm nọ, tôi làm bài rất tệ.
Trong thời gian chạy nước rút thi đại học, lần đầu tiên tôi nếm trải mùi vị của sự lo âu vì tôi muốn học cùng một trường với cậu ấy.
Có lẽ trong lòng cậu ấy cũng vậy, kế hoạch tương lai của cậu ấy có tôi dù ngoài miệng không nói, vì cậu ấy không muốn tạo thêm áp lực cho tôi.
Nhưng hôm nay Lục Lương Đình rất khác, không kiên nhẫn giảng bài cho tôi như ngày trước nữa.
Cậu ấy ném đề lên trên bàn, lạnh lùng nói với tôi: “Không biết thì đừng làm nữa.”
Khoảng thời gian này, quan hệ của tôi với cậu ấy vẫn ngọt ngào như mật ong, có bao giờ nghe được mấy lời như vậy đâu.
Vậy mà đã hết kiên nhẫn với mình rồi ư?
Tôi tức lên.
Bình thường lúc tan học, chúng tôi sẽ đi về cùng nhau. Hôm nay vừa đeo cặp sách lên, tôi đã chạy đi trước.
Cậu ấy thong thả đi sau tôi, cũng không thấy nói mấy câu dễ nghe.
Tôi càng nghĩ càng tức, càng đi càng nhanh.
Thời gian này được cậu ấy dỗ quen rồi, tôi sinh hư, tức quá nên đi con đường khác mọi ngày. Đi được một lúc, vẫn không thấy cậu ấy đuổi theo.
Tôi nghe thấy mấy bà cô bên đường đang tám chuyện.
“Sắp ch.ế.t rồi, vừa nãy ở ngã tư có thấy xảy ra vụ tai nạn không?”
“Đụng phải một học sinh cấp ba, khắp người đều là m.á.u, thương quá.”
“...”
Học sinh cấp ba?
Cậu ấy đuổi lâu như vậy mà vẫn chưa tới?
Tôi càng nghĩ càng hoảng.
Ma xui quỷ khiến, tôi chạy về hướng xảy ra tai nạn. Bước chân ngày càng nhanh. Giữa đường, tôi đụng phải một người. Người đó bất ngờ ôm tôi vào lòng, đầu tôi ép sát lên vai hắn.
Mùi hương quen thuộc phả vào mũi.
Là Lục Lương Đình.
Cậu ấy chạy rất nhanh, áo khoác đồng phục bay đâu mất rồi, đã vào cuối thu rồi mà sơ mi lại ướt đẫm. Cậu ấy thở không ra hơi, chạy về cùng một hướng với tôi. Hiện trường vụ tai nạn?
Tôi nghe thấy nhịp tim của cậu ấy đập rất nhanh.
Cậu ấy chậm rãi thốt ra vài chữ: “Mình tưởng… may mà cậu không sao.”
“Đúng đó, may mà chúng ta đều không sao.”
Bởi vì khi nghe hai từ “t.ai n.ạn” và “học sinh cấp ba”, trong đầu chúng tôi nảy sinh liên tưởng, đều cho rằng đối phương…
Khoảnh khắc đó, trái tim chúng tôi rất gần nhau.
14.
Lục Lương Đình nắm tay tôi đi về phía trước.
“Dư Âm, xin lỗi, hôm nay là ngày giỗ của bố mình.”
Chả trách tâm trạng cậu ấy hôm nay không tốt.
Bỗng cậu ấy dừng lại, chỉ ngón tay vào ngã tư xảy ra t.ai n.ạn đó: “Mười hai năm trước, bố mình gặp t.ai nạ.n ở đó, tên hu.ng th.ủ bỏ trốn rồi. Lúc đó, ông ấy vừa nhận được một số tiền đầu tư lớn nhưng ông đã q.u.a đ.ời trong vụ tai nạn đó.
Tôi chưa từng nghe Lục Lương Đình nhắc đến bao giờ. Dù cuộc sống của gia đình cậu ấy có khó khăn đến mức nào thì trước giờ cậu ấy vẫn luôn trầm tĩnh như thế.
Lục Lương Đình đúng là người luôn hướng về ánh mặt trời, nỗ lực tiến về phía trước.
Cậu ấy đạt thành tích tốt không chỉ vì có trí tuệ mà còn dựa vào biết bao đêm thức đọc sách mới có được.
Hôm đó Lục Lương Đình nói với tôi rất nhiều, về cả tương lai.
Lên đại học, cậu ấy muốn học hai chuyên ngành: một là âm nhạc, hai là tài chính thương mại.
“Tại sao?”
“Một cái là sở thích, cái còn lại để kiếm tiền nuôi bà xã.” Đôi mắt cậu ấy lấp lánh.
Miệng của tôi sắp cười toét đến tận mang tai rồi.
Mọi thứ đều đi về hướng tốt đẹp. Khối băng trong trái tim tôi bắt đầu tan chảy rồi.
15
Lúc chúng tôi đi trên đường về nhà, tôi vô tình quay đầu lại, nhìn con đường xảy ra t.ai n.ạn đó.
Tia chớp lóe qua, trong đầu tôi hiện lên một gương mặt mơ hồ.
Sau khi về nhà, tôi lục tìm vật cũ từ mười hai năm trước.
Tôi vẫn nhớ đó là ngày đầu tiên tôi rời khỏi gia đình cũ của mình.
Lúc năm tuổi, tôi ngồi ghế sau chơi cái máy instax mini, vui vẻ như một chú chim nhỏ, còn bố tôi ngồi ở ghế lái đang điều khiển vô lăng để đưa tôi rời khỏi đây.
“Bố ơi, con vừa chụp được một tấm ảnh, nhưng sao chú kia lại nằm dưới đất nhỉ?”
Bố tôi vừa bận nghe điện thoại, vừa bận chú ý đường đi phía trước nên không hề để ý “lời trẻ con” của tôi.
Tôi chụp lại tấm ảnh đó lần nữa, tuy hơi ố vàng, nhưng hình ảnh vẫn rõ ràng.
Lòng tôi bỗng run lên.
Là t.ai n.ạn xe. Mặc dù hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy biển số xe. Người con trai chống nạng, còn người đàn ông nằm dưới đất kia có khả năng là bố của Lục Lương Đình.
Tôi đi tìm Lục Lương Đình, cùng cậu ấy đem chứng cứ đến đồn cảnh sát.
Sự thật đã được phơi bày.
Trương Lỗ – tên cầm đầu xã hội đen ở đất này chính là h.ung th.ủ. Hắn ta uống rượu rồi đ â m người, còn cướp tiền.
Cuối cùng hắn ta đã nhận sự trừng phạt thích đáng.
16
Buổi tối hôm đó, chúng tôi đều rất vui vẻ.
“Dư Âm, cảm ơn cậu. Cậu là ngôi sao may mắn của nhà mình.”
Trên môi Lục Lương Đình nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đúng rồi, mẹ mình bảo cậu qua nhà ăn cơm.”
“A, cô vợ xấu chính thức gặp mẹ chồng rồi sao?”
“Không, không phải cô vợ xấu, Dư Âm của chúng ta rất đáng yêu.”
Cậu ấy ngừng một chút: “Giống như cây xương rồng có gai.”
“Này, có ai nói như cậu không chứ…”
Bầu không khí trong nhà cậu ấy vui thật, mẹ và em trai cậu ấy nhiệt tình với tôi vô cùng. Tôi sắp cảm động rồi.
Được người khác cần đến và tôn trọng là điều mà tôi không cảm nhận được từ gia đình trước đây.
Trước kia, tôi cũng được bố mẹ bảo về nhà ăn tết. Chỉ là một đêm giao thừa mà thôi nhưng ánh mắt ghét bỏ của bố mẹ và hai đứa em khiến tôi không thể ở trong căn nhà đó quá hai mươi tư tiếng.
Tôi, Lục Lương Đình và người nhà cậu ấy đã trải qua một đêm giao thừa vui vẻ.
Khoảnh khắc pháo hoa nở rực rỡ, Lục Lương Đình nói nhỏ vào tai tôi: “Dư Âm, chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời.”
Tôi tưởng rằng ngày hôm đó là khởi đầu mới trong cuộc đời của tôi và Lục Lương Đình, nhưng không ngờ đó lại là kết thúc của chúng tôi.
17
Ngày kết án thứ hai của Trương Lỗ, thuộc hạ của hắn là mấy tên xã hội đen đã đến tìm và u.y h.i.ế.p tôi trong một con hẻm nhỏ.
Có lẽ là do người qua đường đã xem nhiều phim xã hội đen và gái hư rồi, nhìn thấy tôi mặc váy ngắn ở cùng một đám đàn ông, họ chẳng mảy may đoái hoài.
Tên tóc vàng dẫn đầu nói với giọng côn đồ: “Con kia, to gan nhỉ! Nào, chơi với mấy anh nhé?”
Một thằng khác nói: “Người tố cáo đại ca chúng ta là nó”, rồi thuận tay cướp luôn điện thoại của tôi.
Lòng bàn tay tôi hơi thấm mồ hôi.
Hôm nay Lục Lương Đình không đến trường vì bận xử lý chuyện của bố cậu ấy. Tình hình của tôi hôm nay coi như là kiếp trời đã định.
Con hẻm này trước nay vẫn ít người. Tôi ép mình bình tĩnh lại, thử tìm đường thoát thân.
Lúc này, trong hẻm có tiếng bước chân truyền đến.
Tôi quay đầu nhìn, là Lâm Hân Hà.
Sao cô ta lại đến đây?
Đôi mắt cô ta chứa đầy sự ghê tởm. Lâm Hân Hà không hề biết chuyện tôi cầm chứng cứ vụ t.ai n.ạn xe nên có lẽ cô ta cũng cho rằng tôi đang qua lại với bọn xã hội đen.
Chỉ còn cách tự mình cứu mình, đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.
Tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm mà sau này bản thân phải hối hận.
Tôi cười, nói với tên tóc vàng đó: “Tôi sẽ đi cùng các anh, nhưng tôi có thể đưa cô nàng kia đi trước không? Đó là bạn học của tôi.”
Tên tóc vàng suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Tôi mau chóng chạy đến bên Lâm Hân Hà, nói thầm: “Cậu từ từ chạy về phía sau, cứu tôi và báo cảnh sát.”
Ánh mắt của Lâm Hân Hà từ chuyển hoang mang đến kinh ngạc và cuối cùng lộ ra sự sợ hãi.
Cô ta hoảng hốt, quay người chạy mất, cũng quên luôn chuyện báo cảnh sát.
Tên tóc vàng trao đổi ánh mắt cùng mấy tên khác.
Trong lòng tôi lạnh ngắt. Lúc này thì chẳng ai chạy thoát được cả.
Chúng đưa tôi và cô nàng đến tòa nhà hai mươi tầng bị bỏ hoang.
“Sao anh lại sờ tôi, lưu manh!” Lâm Hân Hà hét lên.
Tên béo cười tục tĩu, bế Lâm Hân Hà đến một gian phòng khác cùng một tên tên đồng bọn.
“Mấy người có chuyện gì cứ nhắm vào tôi đây, không liên quan đến cô ta.” Tôi thực sự hoảng rồi.
“Lo cho mình đi, mày có chuyện của mày.”
Ba tên xã hội đen vây quanh tôi.
“To gan nhỉ! Dám tố cáo anh Lỗ, hôm nay để mày hưởng thụ chút nhé.”
Lúc bàn tay b.ẩ.n thỉ.u của chúng sắp sờ soạng khắp người tôi, tôi liều mạng nhảy bổ về phía trước.
Hướng tôi nhảy đến là một tầng trống không có vách ngăn. Rơi xuống dưới, chắc thịt n.át xương tan nhỉ.
Một tay tôi bám lấy vách tường, một chân tì lên mép tường, lúc nào cũng có nguy cơ bị rơi xuống.
Chắc bọn chúng cũng choáng rồi, không nghĩ tôi lại cả gan đến thế.
Tôi liếm đôi môi khô khốc vì căng thẳng và vật lộn với bọn chúng.
Có lẽ là số chưa đến ch.ết, cuối cùng tôi cũng đợi được cảnh sát tới.
Cảnh sát tới bởi vì m. a t.úy.
Mấy tên xã hội đen này cùng Trương Lỗ buôn bán m.ai t.húy.
Với liều lượng m.ai th.úy lớn như thế, chắc bọn chúng không thể ra được nữa rồi.
Một sự trùng hợp kỳ lạ đã cứu chúng tôi.
18
Tôi lết cái chân tê cứng, chạy đến gian bên cạnh.
Đó là cảnh tôi không muốn nhìn thấy nhất.
Cổ áo Lâm Hân Hà bị vạch ra, váy cũng bị xé rách, trên chân có vài vết xước, vừa nhìn đã biết là bị chà xát xuống đất.
Cuối cùng vẫn để chúng đắc thủ. Một đám kh.ố.n nạn, dung tục, b.ỉ ổi.
Lâm Hân Hà đờ đẫn nhìn tôi, ngẩn ra vài giây rồi bỗng khóc thét lên: “Tôi hận cậu!”
Trong lòng tôi bị nỗi đau chộp lấy.
Chuyện đáng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Tôi đỡ cô ta dậy, chầm chậm đi về phía trước.
Ban đầu cô ta còn giãy giụa. Tôi phải giữ chặt, cô ta mới chịu theo tôi.
Tôi đưa Lâm Hân Hà về nhà, mở nước cho cô ta tắm.
Một tiếng sau, cô ta mặc quần áo của tôi ngồi trong phòng khách.
“Chuyện này chỉ cần chúng ta không nói ra thì người khác sẽ không biết. Người phải sống tiếp mới có hy vọng.” Tôi an ủi tinh thần cô ta.
Tôi liếm môi, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sai rồi. Chỉ cần cậu nói thì thứ gì cho được, tôi cho cậu hết.”
Có lẽ ánh mắt tôi quá đỗi chân thành.
Có lẽ cô ta cũng chưa bao giờ thấy một Dư Âm bình thường cao ngạo như thế mà cũng có lúc hạ giọng cầu xin người khác.
Sau cơn ngạc nhiên thoáng qua, cô ta nói, giọng khàn khàn: “Nếu như tôi yêu cầu cậu tránh xa Lục Lương Đình thì sao?”
“Bao xa?”
“Không bao giờ ở bên nhau nữa.”
“Thực ra cậu không hề thích Lục Lương Đình đến thế, sao phải…” Lời tôi nói là sự thật.
“Tôi muốn cậu khó chịu.” Cô ta nhìn tôi, nói ra từng câu từng chữ.
Cô ta nói đúng, chuyện này đúng là khiến tôi khó chịu.
Đầu óc tôi trống rỗng vài giây, ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay: “Được.”
Tôi không được phép lựa chọn, buộc phải đồng ý với cô ta.
Bởi vì tôi cảm thấy đây là tôi nợ cô ta.
Cả đời này cũng không thể bù đắp được.