Chương 10: Thằng nghiện (Phần 2)

Vì Anh Nghiện Em Rồi

Hoàng bỗng nhìn thẳng vào mắt con bé. Quả thật, mắt nó nâu, lạ
thường. Cái màu nâu yếu ớt, vàng vọt, lúc nào cũng ánh lên cái vẻ tinh
ranh lém lỉnh, nhưng khó mà biết được, nó đang che giấu những gì, sau
đôi mắt ấy... Hoàng buột miệng:

- Màu cà phê... Có chút ngọt của sữa, nhưng chẳng ai phủ nhận được vị đắng vốn dĩ của nó...

Vy ngây ngô hỏi lại:

- Thế thì cuộc đời em cũng sẽ đắng ngắt như cà phê, hả anh?

- À...- Hoàng như sực tỉnh. Gã không muốn gieo rắc vào đầu con bé
thêm một chút nào nữa những nỗi buồn xa xăm. - Màu mắt rất đẹp, hiếm
nữa. Mày đúng là thuộc loại thú quý rồi.

- Trêu em! - Vy nhăn mặt.

Con bé cúi mặt, thì thầm:

- Ai cũng nói mắt em nhìn buồn lắm, anh ạ.

Hoàng im lặng, điều đó không sai, nhưng gã chẳng thể đồng tình với
con bé. Đôi mắt ươn ướt, mênh mang như quả cầu pha lê tiên đoán trước
tương lai của nó, có gì đó u sầu và ảm đạm. Gã bỗng phá tan sự im lặng
ngột ngạt đáng sợ, giật chiếc mũ lưỡi trai trên đầu nó, mắng:

- Con gái mà đội mũ này à? Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Tịch thu!

Vy gào lên thống thiết:

- Không! Mũ màu cà phê của em! Trả lại đây..!

Nó đuổi Hoàng chạy vòng quanh cái hồ nhỏ xíu, bao nhiêu muộn phiền,
bao nhiêu nỗi lo đè nén như bay biến hết. Đến khi đã mệt nhoài, nó chẳng ngại "vết bẩn", ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Sau lưng là thảm cỏ úa
khô khốc trải dài, và nắng muộn làm hồng hai gò má, mồ hôi lấm tấm trên
trán. Gió từ đâu ùa tới, hất tung mái tóc màu cà phê như đùa nghịch.
Hoàng rút điện thoại, chộp ny khoảnh khắc môi nó hé nụ cười xinh: hai
mắt híp tịt lại, cười bay tổ quốc...

Hoàng để ảnh đó làm hình nền điện thoại, có lẽ chẳng cần thêm chút công nghệ số nào, vẫn đủ rạng rỡ cả màn hình...

+++

Thu về ngày một rõ, cái chớm lạnh khiến người ta đôi lúc bất giác
rùng mình. Dạo gần đây Hoàng yếu hơn nhiều lắm. Gầy rộc, hai hốc mắt
thâm quầng sâu hoắm vì thâu đêm suốt sáng thức bên những canh bạc sát
phạt lẫn nhau. Không đếm được bao nhiêu lần gã đã phải cắm xe, cắm máy,
thậm chí cắm cả chứng minh thư, sổ đỏ để "mưu sinh". Gã muốn bỏ "nghề",
muốn lắm. Gã khao khát một công việc ổn định và hợp pháp, không cần dư
giả, chỉ cần đủ nuôi con. Nhưng không thể... Chẳng làm gì ngoài đánh bạc mới kiếm đủ tiền cho cả những cuộc hút chích đã ăn sâu vào máu. Phải!
Gã là một thằng nghiện cơ mà. Gã sợ soi gương, sợ nhìn thấy thân xác
hoang tàn của mình, gã vẫn có cảm xúc, và một trái tim đập chậm...

Đã hơn 4h chiều, vẫn chưa thấy bóng dáng Vy đâu. Con bé mệt, hay kẹt
xe, hay có chuyện gì xảy ra nhỉ? Chẳng phải hôm nay nó hẹn đi mua bánh
Trung thu cùng nó sao? Hàng loạt những câu hỏi hoang mang hiện lên trong óc Hoàng. Gã sốt ruột bấm máy gọi Vy. Gần hết bài nhạc chờ thì Vy bắt
máy.

- Anh ạ...

- Mày đang làm cái trò ma trò quỷ gì thế? Hẹn hò kiểu đấy à? Biết mấy giờ rồi không? - Gã gắt lên bực bội.

- Em... Em bị đánh...

Hoàng hoảng hốt, hỏi dồn dập:

- Cái gì? Đứa nào đánh? Đang ở đâu? Làm sao nó đánh?

- Thằng ở lớp học ôn, kém em 1 tuổi. Em không yêu nó, nó cứ lằng
nhằng nên em chửi vào mặt nó. Giờ nó gọi mấy con bé ở đâu đến ấy. Chúng
nó săn em...

- Mày đang ở đâu?

- Cổng trường Bình Minh...

Hoàng chẳng nói chẳng rằng, phi thẳng xe đến trường Bình Minh. Bụng
gã sôi lên như nham thạch trực phun trào. Gã lo cho con bé...

Bốn năm đứa con gái cùng một thằng con trai cưỡi SH lảng vảng trước
cổng trường. Thằng nhõi tóc màu rêu có cái khuyên mũi nhỏ tý hin lấp
lánh và miệng ngậm điếu Esse đen nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Hoàng nhắn tin vào máy Vy:

- Anh đến rồi, mày ra đây.

Vy ngập ngừng bước ra khỏi cổng, thằng nhõi con đứng bật dậy, mắt
sáng rực như định lao vào cho con bé ăn ny mấy cái tát. Hoàng vòng xe ra trước mặt nó, gằn giọng:

- Định làm gì đấy?

Thằng nhõi khựng lại. Như không tin vào mắt mình, thốt lên:

- Ơ... Anh Hoàng...?

Gã quắc mắt:

- Mày định đánh con gái à?

Thằng nhõi hậm hực:

- Con ranh này láo toét trước.

Hoàng nhìn Vy, rồi quay lại nó:

- Cái Vy là em gái tao, mà mày biết đấy, tao đã vào tù một lần rồi, thì cũng có thể vào tù lần nữa, vì nó!

Hai chữ "vào tù" như con dao nhọn găm thẳng lên trái tim Vy, nó thấy
đau nhói. Anh nó chẳng ngại phơi bày quá khứ nhơ nhớp để bảo vệ nó...

Thằng nhõi không nói được câu nào, liếc trộm Vy cay cú... Rồi nó vẫy mấy con bé bạn đi về.

Mắt Vy đỏ hoe.

- Cảm ơn anh...

Ôi! Hoàng sợ thấy con gái khóc, nhất là đôi mắt buồn kia. Gã pha trò:

- Con khỉ gió! Mày không biết đường gọi cho anh à? Mà anh thấy thằng
cu đấy cũng được. Đẹp trai, sáng sủa, "tối sủa" còn gì... Yêu quách đi
có phải đỡ phiền không?

Vy gạt nước mắt, nói rành rọt:

- Em không thể yêu một thằng coi con gái là những món đồ sưu tập, có
được thì hả hê, không có thì lồng lộn lên. Lại càng không bao giờ chấp
nhận một thằng đàn ông mồm nói yêu em mà trước mặt em ve vãn những đứa
con gái khác.

- Ờ hờ... - Hoàng chưng hửng - Rồi thì bây giờ có đi mua bánh Trung thu nữa không?

- Dạ có!

+++

Ngồi sau xe Hoàng, Vy lảm nhảm hát vu vơ. Con bé đang ốm, giọng nó ngàn ngạt:

"... I'll love you till I die

Deep as sea

Wide as sky

The beauty of our love paints rainbows

Everywhere we go

Need you all my life

You're my hope

You're my pride

In your arms I find my heaven

In your eyes my sea and sky

May life our love paradise..."

Bỗng nó vỗ vai Hoàng, thỏ thẻ:

- Anh ơi...

- Nói!?

- Hôm qua "bạn ấy" nhắn tin cho em.

- Bạn nào?

- Người yêu cũ ý.

- Bảo sao?

- Kêu nhớ với không quen cuộc sống trong ấy...

- Thế thôi à?

- Khoe quen được bạn cùng lớp dễ thương lắm...

- Rồi mày có chúc nó hạnh phúc không?

Vy bật cười ha hả:

- Điên! Em chưa trù ẻo cho cuộc đời nó tăm tối đến âm vô cực thì thôi ấy.

- Khiếp. Xin cô. Nhỏ mọn vừa.

- Nếu là anh thì có thế không? - Vy nhấm nhẳng.

Hoàng nghe lòng mình buốt giá... Ừ... nếu là gã thì sao? Gã sẽ chẳng
như Vy, vì gã yêu cô ấy, yêu bằng cả trái tim, là phải biết chấp nhận,
là thấy vui khi người mình yêu hạnh phúc. Vy và cái tình yêu bọ xít của
nó còn non và xanh lắm, nó đâu hiểu được...

- Anh vẫn luôn mong cô ấy sống tốt...

Vy im bặt. Nó nể Hoàng quá. Một thằng nghiện có lòng vị tha vĩ đại và cao thượng đến không ngờ...

+++

Tối, Vy đang nằm ườn xem phim thì điện thoại rung ầm ầm. "Đại ca is calling"...

- Em đây. Hót đi chim.

Đầu bên kia, giọng Hoàng gấp gáp:

- Mày xuống nhà ny anh bảo cái này.

Vy lật đật chạy ra mở cổng. Nó hoảng hồn khi nhìn thấy Hoàng: hai mắt đục ngầu, đầu tóc rối bời, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ mở toang cả hai cúc
ngực. Nó luống cuống:

- Anh sao thế này?

- Đừng hỏi nhiều. Còn tiền không? Vứt anh vay mấy "lít", nhanh.

- Em làm gì có.

Nó nhìn Hoàng sợ sệt. Gã quát lên:

- Tao vay rồi tao trả. Ai đớp không của mày mà sợ.

- Nhưng em...

- Có hay không? Nói!

Vy suýt bật khóc, nó lắp bắp:

- Được rồi... Đợi em chút...

Nó chạy biến lên nhà, lát sau trở ra, dúi vào tay Hoàng mấy tờ polime mới cứng, nước mắt lã chã, lạc cả giọng:

- Tiền học thêm của em đấy. Anh cầm đi. Sao anh lại thế này hả anh?

Hoàng nuốt nước bọt, gã cầm chặt tay Vy:

- Anh xin lỗi. Khi nào có anh sẽ trả mày sau. Bây giờ anh phải đi đã.

Nói rồi quay xe phóng thẳng, bỏ lại Vy vẫn chưa hết bàng hoàng ngỡ
ngàng. Nó thương Hoàng lắm. Nó biết gã dùng chỗ tiền đó làm gì, nó biết
chứ. Nhưng nó không để gã phải chịu đớn đau quằn quại được... Không
thể...

+++

Trăng tròn và sáng vằng vặc lơ lửng trên bầu trời đêm đen đặc, chẳng
một gợn mây. Sân chung cư tràn ngập ánh đèn, nhạc, và lũ trẻ. Thằng Bin
vừa thấy Vy bước tới đã hét toáng lên:

- Con chào cô Vy! Con chào cô Vy!

Cái giọng ngọng nghịu đáng yêu đến sợ. Vy dang tay ôm chầm thấy thằng bé, hôn tíu tít lên hai má phúng phính của nó, khen lấy khen để:

- Hotboy của cô hôm nay đẹp trai quá. Bố Hoàng mua đồ chơi gì cho con nào?

Bin phấn khích, rối rít khoe:

- Bố mua mặt nạ siêu nhân với đèn lồng máy bay cho con. Mua mặt nạ khỉ cho cô Vy.

Vy quay sang lườm Hoàng đang cười khoái trá.

- Bà cô già lề mề quá đấy.

- Vâng! Ông bố trẻ có nhất thiết phải "xúc xỉ không cần xẻng" nhau thế không?

- Thì tao thấy hợp với mày, mua cho một cái, kẻo lại tị nạnh với thằng Bin.

Vy xoắn lại:

- Ờ công nhận hợp với em thật. Chả bù cho anh, chưa cần đeo mặt nạ cũng đã giống khỉ rồi.

Ny lập tức ăn một cái tát "cảnh cáo" của ông anh.

- Nhi đồng dạo này hơi láo đấy!

- Awww - Vy nhăn mặt.

Nó, Hoàng và bé Bin hòa trong dòng người nhộn nhịp. Bin thích thú
chạy tung tăng khắp nơi. Hoàng khoanh tay đứng nhìn con trai mình, lòng
gã nhen nhúm một niềm vui bé nhỏ. Gã lên tiếng:

- Cảm ơn em, hôm nay thằng Bin vui lắm.

- Vâng...

- Anh muốn làm mọi thứ để con anh không phải thiệt thòi... như anh ngày xưa...

- Anh làm sao? - Vy thắc mắc.

Gã chìm vào dòng hồi tưởng:

- Hồi xưa nhà anh nghèo, Trung thu thấy bọn trẻ con có đèn lồng, đèn
ông sao, anh thèm lắm. Đòi bố mua bằng được. Lần đấy bị đánh một trận
tơi tả vì cái tội đòi hỏi. Chị gái anh thương quá, mới kiếm cái lon nước ngọt cũ và cây nến, chế cho anh cái đèn lồng có quai là sợi dây dù và
cán là cành cây khô. Nhận cái đèn lồng từ tay chị, anh vừa cười vừa
khóc... Rồi còn bị bọn bạn trêu chọc. Anh tủi thân lắm, vật vờ một mình
một góc... Chưa Trung thu năm nào anh có niềm vui trọn vẹn... Nên bây
giờ, anh không muốn con anh phải thua kém chúng bạn...

Mắt Vy lại long lanh. Không ngờ gã có một tuổi thơ "dữ dội" đến thế.
Hoàng móc bao thuốc ra, định đưa một điếu lên miệng thì Vy ngăn lại:

- Anh đừng hút nữa...

Hoàng bối rối, rồi gã cất đi thật. Cơn ho ập đến như xé phổi. Hoàng cúi gục cả người xuống. Lúc sau, gã nhẹ nhàng bảo Vy:

- Sắp tới anh đi xa vài tháng. Mày đừng ra "Thiên đường" ngồi một mình nữa, nhỡ có gì nguy hiểm...

- Anh đi đâu? - Vy nheo mắt.

- Làm ăn.

Hoàng trả lời cộc lốc như lảng tránh.

- Nhớ đấy. Cấm ra một mình nữa. Rồi một ngày nào đó mày sẽ biết, đừng thắc mắc gì cả.

- Vâng - Vy cúi mặt, tiu nghỉu.

Hoàng khoác vai nó, cười hiền lành:

- Đừng buồn vì bất cứ chuyện gì, mà phải biến nó thành động lực cố gắng, biết chưa?

- Dạ biết...

- Ừ... Thế anh yên tâm rồi.

Vy ngước nhìn Hoàng. Hôm nay gã thật lạ lùng...

+++

Những vết lở loét trên người ngày một lan rộng. Mỗi lúc nước vào là
xót kinh khủng. Hoàng thấy sợ. Đêm nào cũng mơ thấy cái chết cận kề. Có
hôm gã thấy mình nằm trong quan tài, căn phòng đầy nến trắng chập chờn.
Mẹ gã đeo khăn trắng, bố gã đeo khăn trắng, thằng Bin đeo khăn trắng...
Và Vy khóc ngất bên quan tài. Gã cố chạm vào Vy, cố ôm lấy bố mẹ và
thằng Bin nhưng không thể. Gã hoảng loạn, bật dậy, mồ hôi túa ra như
tắm. Những cơn đau vẫn dày vò gã mỗi ngày. Gã nắm cây chổi bằng cả hai
bàn tay, khó nhọc đưa từng đường chổi loẹt quẹt. Sân chùa vào cuối thu
đầy lá rụng. Trụ trì cảm động tấm lòng và hoàn cảnh của Hoàng lắm, thầy
thu nạp gã làm đệ tử, dạy gã cách đi đứng ăn nói, giúp gã sám hối và cho tá túc trong chùa những ngày tháng cuối đời. Gã nhận thấy, quy y cửa
Phật quả là một quyết định sáng suốt nhất cuộc đời gã, ở nơi này, gã đã
làm được người có ích. Là một con người đúng nghĩa! Tụng kinh niệm Phật
mỗi ngày khiến tâm hồn gã trở nên thanh thản, và tiếp thêm sức mạnh cho
gã đủ để sẵn sàng bình tĩnh đương đầu với tử thần bất cứ lúc nào...
Nhưng trong lòng gã, có một nỗi nhớ vẫn khôn nguôi...

+++

Vy nghe lời Hoàng, gần 3 tháng nay nó không bén mảng qua thiên đường
ngồi một mình. Nó đợi Hoàng về, anh em nó sẽ lại ngồi trên thảm cỏ khô
ấy, trò chuyện đến tận khi chạng vạng... Nhưng nó nhớ bé Bin kinh khủng. Nụ cười, ánh mắt và cả cái giọng thánh thót của Bin khiến lòng nó bồn
chồn không tả được. Nó quyết định chiều nay sẽ đến thăm thằng nhóc.

Trời đã trở lạnh thực sự. Không có gió nhưng vẫn buốt da buốt thịt.
Vy ngừng lại trước cánh cửa căn hộ số 129 khu chung cư cũ kĩ. Phải phân
vân lắm, nó mới quyết định giơ tay bấm chuông. Chừng một phút sau, cánh
cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông luống tuổi, khuôn mặt đầy những
nét khắc khổ xuất hiện, hỏi nó bằng giọng khàn khàn:

- Cô tìm ai?

- Dạ bác cho cháu hỏi có phải nhà anh Hoàng...?

Người đàn ông nhìn Vy ngỡ ngàng. Chợt từ trong nhà, thằng Bin lao ra như tên lửa:

- Cô Vy! Ông ơi cô Vy của Bin!

Ông ta nhíu mày:

- Có đúng cô là Vy?

- Vâng ạ.

Thằng Bin bô bô:

- Đúng cô Vy mà ông. Cô Vy ơi bố Hoàng đi làm chưa về đâu. Bố còn phải mua ô tôi cho Bin cơ.

Khóe mắt người đàn ông hấp háy. Ông ta nói nhanh:

- Cô đợi một chút.

Lục lọi một hồi lâu, ông ta đi ra run rẩy đưa cho Vy một tờ giấy gấp làm tư. Nghẹn ngào:

- Thằng Hoàng gửi lại cái này cho cô... Nó bảo nhất định sẽ có ngày cô tìm đến.

Vy tròn xoe mắt không hiểu. Nó vội vàng mở tờ giấy. Những nét chữ bằng mực đen cứng cỏi đã nhòe đi vài chỗ...

"Vy!

Khi mày đọc được những dòng này, có lẽ anh chẳng còn cùng chung thế giới với mày nữa rồi...

Anh xin lỗi vì đã ra đi lặng lẽ như thế, xin lỗi vì đã giấu mày đến
cùng. Chỉ vì anh biết mày yếu đuối lắm, sẽ không trụ được khi phải đối
mặt với sự mất mát nào đâu...

Thời gian này anh ở trên chùa. Anh đã học cách làm người, Vy ạ.

Những ngày qua, mày đã giúp anh rất nhiều. Anh vốn là một thằng thiếu thốn tình cảm trầm trọng, sống khô khan như cát sa mạc. Mày là cơn mưa
hiếm hoi của cuộc đời anh đấy, biết không? Đáng lẽ anh phải biết điểm
dừng, nhưng cuộc đời anh nó... đứt phanh rồi cô gái ạ. Anh không oán
trách số phận, là do anh làm, anh chịu. Anh chỉ hối hận một điều là
không thể tiếp tục sống để được thấy con anh khôn lớn, được thấy mày
đứng lên ngoạn mục thế nào sau những vấp ngã...

Cho nên, mày hãy vì anh mà mạnh mẽ nhé.

Đôi mắt nâu ấy, anh không muốn nó đượm buồn thêm chút nào nữa...

Khi bé Bin lớn, hãy giúp anh nói với nó rằng bố nó là một thằng tồi,
nhưng chưa bao giờ ngừng yêu thương nó cả. Giúp anh dạy nó đừng hư hỏng
như anh.

Còn mày nữa, chắc không ghê tởm một thằng nghiện như anh, thì sẽ mãi là em gái anh chứ hả...?"

Vy ngạt thở, trái tim quặn thắt. Tất cả ập đến quá bất ngờ. Nó không
kịp chuẩn bị tinh thần chống đỡ. Nó đưa tay bịt miệng ngăn những tiếng
nấc muốn phá tan lồng ngực. Chợt nó vùng dậy, chạy xuống cầu thang, chạy mải miết, mải miết... Chẳng biết cơn gió nào đã cuốn nó đến "Thiên
đường". Nó quỳ xuống, vỡ òa trong nước mắt... Nó gào lên thảm thiết:

- Anh ơi!

Gió đông phả vào mặt nó như lưỡi dao lam cứa qua da thịt.

- Anh ơi!

Nó lại gọi anh. Giữa bốn về cây cỏ, không một tiếng đáp vọng về... Mặt hồ vẫn lặng thinh như chẳng hề đồng cảm.

Nó nức nở. Nó đau khổ.

- Em có biết đâu ngày này lại nhanh thế... Em cứ nghĩ... Anh sẽ đi rồi về nhanh thôi...

Có phải trong phút giây nào đó, tại một thời điểm nào đó, bằng một cách nào đó...nó đã yêu anh...?

- Anh à... Anh không còn chung thế giới với em nữa... Nhưng cũng đừng rời xa "Thiên đường" này nhé, có được không?

Anh vẫn không trả lời.

Trên bầu trời, những đám mây cuồn cuộn như nỗi lòng khó tả...

Dưới chân nó. Đám cỏ khô vì thiếu nước đã xỉn màu... hệt màu máu của anh hôm đầu tiên gặp mặt....

Nhấn Mở Bình Luận