Vô Cực Ma Đạo
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Nó phát ra tiếng kêu giống như là rắn nhưng lại không giống lắm, giống như là trùng như lại không phải, một tiếng thét kỳ quái chói tai, lân phiến sau đầu quái mãng đã bị cào rách vài đường, máu chảy ra đỏ thẫm, hai đôi cánh lớn hướng về cự điêu đập không ngừng, chỉ là nó không thể bay lên dược, không ngừng phát ra những âm thanh rất chói tai.Cự Điêu cũng không ngừng hót đáp lại, chỉ là quái mãng đã ăn một đòn, càng thêm cẩn thân, cự điêu rốt cuộc không tìm thấy cơ hội nào tốt để ra đòn nữa.Cự Điêu không ngừng chao liệng trên đầu quái mãng, để quan sát cự điêu quái mãng cũng không ngừng uốn éo thân mình.Giằng co như vậy một hồi, mãng quái dường như không muốn tiếp tục, nhắm về một hướng chạy nhanh đi, tốc độ so với mới rồi còn nhanh hơn một chút, cự điêu phát ra một tiếng kêu the thé đuổi theo quái mãng.
Đinh Hạo cẩn thận đi theo tới.Lại một lần nữa thấy hai vật đang quần nhau trước cửa một sơn động.
Mà quái mãng liều mạng công kích cự điêu để trốn vào trong, còn cự điêu thì lại không ngừng công kích lại, ngăn cho nó tiến vào.Sơn động rộng trên dưới hai thước, nên chỉ cần quái mãng vào được trong động thì chắc chắn là sẽ an toàn, bởi vì cự điêu với thân thể khổng lồ của mình không có cách nào theo vào được.Hai quái thú hình thành thế giằng co, lúc này trong sơn động lại vang lên vài tiếng kêu tương tự như tiếng kêu chói tai của quái mãng, chỉ là âm lượng nhỏ hơn rất nhiều, sau lại có âm thanh ô ô, như là trẻ con khó khi bị người lớn lừa dối giống nhau.Thế giằng co lại bị phá vỡ, quái mãng đột nhiên điên cuồng xông tới, hoàn toàn không hề cố kỵ cự điêu trên trời, chỉ cấp tốc lao vào động khẩu.Cự điêu chờ đợi cơ hội này đã lâu, một tiếng chim kêu chói tai vang lên như muốn xé rách màng nhĩ Đinh Hạo, bốn cặp móng vuốt chụp vào sau ót quái mãng, quái mãng hoàn toàn không hề để ý đến sự uy hiếp của cự điêu, tiếp tục xông về cửa động.
Khi nó còn cách cửa động khoảng chừng hai trượng thì móng vuốt của cự điêu cũng đã chụp vào sau đầu quái mãng, giống như lần trước bị cự điêu cào qua.Nhưng lần này cự điêu công kích không như lần trước chỉ cào qua, mà là dùng móng vuốt móc chặt vào lân phiến, xé mạnh làm ót của quái mãng bị xé rách một mảng lớn, máu chảy ra càng nhiều hơn.Quái mãng vẫn điên cuồng như trước, không ngừng dùng thân thể to cỡ thùng nước của mình đánh về phía cự điêu, vẫn kiên trì nhắm về phía cửa động đi tới, mà lúc này cự điêu đã đem lân phiến của quái mãng xé thành một đường dài hơn mười phân.
Lúc này Đinh Hạo phát hiện ở sau ót của quái mãng nơi bị thương, có một tia tử quang lóe lên rồi biến mất.
Nhờ đạo tử quang này, Đinh Hạo phát hiện bên trong miệng vết thương quái mãng có một hạt châu cỡ long nhãn.Lúc này quái mãng như hồi quang phản chiếu, cái đuôi uốn éo đánh mạnh vào người cự điêu, mà cự điêu cũng bị một đòn nghiêm trọng này khiến cho thiết trảo trượt ra khỏi người quái mãng, thậm chí thân hình như quả núi nhỏ của nó trong thời gian nghiêng ngả trong chốc lát, phải cố sức đập cánh mấy lượt mới có thể duy trì thăng bằng.Mà trong lúc cự điêu ổn định lại thân thể, chuẩn bị tiến công thì quái mãng đã hoàn toàn chui vào trong động.Cự điêu ở trên không không biết làm gì hơn, lượn vòng vòng ở trên đỉnh sơn động, lúc này bỗng vang ra tiếng một lão giả rống lên giận dữ:- Nghiệp chướng, ngươi dám…!!!Đinh Hạo cả kinh, trong động lại có người!Tiếp đó, từ trong động không ngừng vang lên tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng hét của lão giả lẫn với tiếng kêu chói tai của quái mãng, sau thời gian chừng mấy nhịp hô hấp, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.Cự điêu vỗ cánh bay đi, chỉ trong chốc lát đã biến thành một chấm đen rồi biến mất.Hết thảy mọi thứ lại trở nên yên tĩnh một cách lạ lùng, nếu không phải trên mặt còn có dấu vết đánh nhau, Đinh Hạo có lẽ cho những việc rồi chỉ là một giấc mơ.
Những gì vừa thấy đối với hắn mà nói đều nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, hoàn toàn nằm ngoài những tri thức của hắn.Mà lúc này Đinh Hạo đối với việc xảy ra trong động rất tò mò, bắt đầu phân vân mình có nên vào xem xét một chút hay không, nhưng cảnh đánh nhau vừa rồi làm cho hắn sợ hãi vô cùng, dù cho là hai con quái quần nhau hay âm thanh cuộc chiến giữa lão giả và quái mãng đều tạo cho hắn cảm giác uy hiếp của tử vong.Vứt bỏ sợ hãi sang một bên, Đinh Hạo tiến lại gần quan sát, xác định bên trong động hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, nắm chắc liệp đao trong tay, cẩn thận hướng về phía cửa động đi đến.Khi Đinh Hạo vừa tới gần cửa động, chần chừ một chút, lại dùng tai lắng nghe kỹ một hồi rồi mới tiếp tục đi vào trong..