WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng
Norman bao gồm đất liền, đại dương, lòng đất, bầu trời, rừng rậm, và sông hồ. Mọi nơi, đều là lãnh thổ của những gia tộc cao quý.
Đất liền dưới sự bảo hộ của những kị sĩ của ngày tận thế. Nhưng hiện nay, mặt đất Norman là nơi các giống loài tự do sinh sống, không dưới sự cai trị của bất cứ ai. Đó là điều mà những cành cây của nữ thần Gaia đã nhắn nhủ với Thế Giới. Và những đứa con mang trách nhiệm bảo vệ của người vẫn sẽ quay lại nếu vùng đất này lại bị đe doạ một lần nữa.
Lòng đất và hầm ngục là một quần thể không thể tách rời, và ở nơi sâu nhất của lòng đất nối liền với biển cả, là cánh cửa dẫn đến âm giới - vùng đất của ma vật. Dưới quyền của Kronos và bảy ma thần thân cận, âm giới cách đây gần hai trăm năm chính là mối đe doạ kinh hoàng đối với lục địa Norman. Là vùng đất của sự hoang tàn, tối tăm và chết chóc, cũng là nơi sản sinh ra tất cả những ma vật, nhưng cũng là nơi để linh hồn bắt đầu hành trình để làm lại một cuộc sống mới.
Dưới những con sóng mang theo mùi muối biển, lại là một thế giới tách biệt với tất cả mọi thứ. Sinh vật ở biển không có quy tắc, và nằm dưới quyền cai trị của một ma thần được gọi là Okeanos. Vì thế nên, vùng biển bao quanh Norman vẫn là một khối thực thể tràn đầy những điều huyền bí chưa được khám phá.
Bầu trời và những ngôi sao trên lục địa, đều là tài sản của mẹ Titania, nữ hoàng của tiên quốc, và cũng là cội nguồn của tất cả những sinh vật huyền bí. Hoa cỏ bừng nở dưới từng bước chân của người, tiếng muôn thú hoà vang để đón chào mỗi lần nữ hoàng đến thăm từng khu rừng và ban phát sự sống, là sự kiện chỉ diễn ra vào mỗi lần trăng xanh. Con người không hề biết đến sự tồn tại của Titania.
Paradise là một hòn đảo lơ lửng giữa bầu trời Norman, và không bao giờ dừng lại ở một điểm cố định. Đây, vừa là thánh địa của các Valkyrie- những chiến binh thuộc chủng Felina đã được sàng lọc kĩ lưỡng, và thường là những Thiên Điểu, Hắc Dực có khả năng không chiến mạnh mẽ, vừa là nơi diễn ra những cuộc bàn luận của người đứng đầu sáu quốc gia hàng năm. Cũng là nơi sở hữu thư viện lớn nhất lục địa, với tên gọi mỹ miều "kho sách của Bầu Trời".
Có một Valkyrie, đã tự rời khỏi Paradise cách đây hai trăm năm mà không để lại một lời nhắn.
Có một Felina, mang vẻ ngoài hiếm lạ và ưa thích được thả mình theo những cơn gió dưới bầu trời xanh rộng lớn.
Có một chiến binh, dành trọn thanh xuân để đuổi theo bóng hình mỏng manh tưởng chừng có thể biến mất bất kì lúc nào nếu rời mắt.
"Ludaciel, người lại mơ mộng giữa ca trực nữa sao?"
Felina có đôi mắt mang màu nắng vàng mùa hạ nổi bật lên giữa bầu trời tối thẳm đang tựa lưng vào bức tường đá ngẩng đầu dậy, bàn tay siết chặt lấy cánh cung bạc, mỉm cười đầy thân thiện:
"Xin lỗi, ta hơi mất tập trung một chút."
Chiến tranh đang tới hồi căng thẳng. Chỉ một phút lơ là thôi, cứ điểm này có thể sẽ bị đánh sập ngay tức thì. Gió nóng rát thổi đến từ phía bên kia trận mạc, mang theo những hạt cát, hạt sắt, à hơi nước táp thẳng vào da mặt. Khu vực này vốn đã biến thành một vùng hoang tàn, khi chiến tranh kéo dài gần hai mươi năm đã huỷ diệt từng ngọn cỏ, tước đi từng chút sức sống của một vùng thảo nguyên tươi mát để giờ đây chỉ còn lại là một sa mạc cằn cõi.
"Cầu nguyện cho những mảnh đất khô cằn được trở lại xanh tươi."
"Người lại mơ mộng rồi, Ludaciel."
"Ta biết. Nhưng những quyển sách nói rằng nếu chúng ta rót mầm sống, chúng sẽ nảy chồi. Vì vậy, ta vẫn sẽ tiếp tục mơ giấc mơ hồi sinh lại những mảnh đất này. Ngươi có ý kiến gì không?"
Cô gái mỉm cười nhìn Valkyrie trước mặt, một người luôn có những giấc mơ xa vời, khác hẳn với vị trí của một vị thủ thư nghiêm khắc như mình. Hắn là một tên ngốc, cho dù là một chỉ huy xuất sắc thì hắn vẫn là một tên ngốc không biết gì ngoài tự do. Cả hai đều được sinh ra với đôi cánh để tự do dưới bầu trời, nhưng cuối cùng, cô gái lại quyết định nhốt mình vào thư viện chật chội, để trở thành người canh giữ cho kho tri thức của thế giới.
"Tôi đã bảo người không cần phải đến đây, những quyển sách ở đó cần người chăm sóc và bảo quản, tại sao ngươi lại không nghe lời tôi, Librarian?"
"Ta cũng muốn giúp..."
Ludaciel rung rung đôi cánh đỏ rực rỡ, đôi mắt vàng được ánh trăng soi sáng tựa màu hổ phách nhìn chằm chằm vào nữ nhân mang đôi cánh trắng muốt như một thiên sứ trước mặt. Cả hai không cùng chung một giống loài. Flugel khác Felina. Flugel sinh ra ở bầu trời, còn Felina sinh ra ở mặt đất. Cho dù cùng mang đôi cánh, nhưng hoàn toàn khác biệt với nhau.
Gió thổi mạnh hơn, vài sợi lông vũ xơ xác màu đỏ bị giật tung, lơ lửng rồi mất hút trong không gian. Đôi tai nhạy bén của Ludaciel bắt được một âm thanh lạ vọng đến. Anh áp tai vào vách tường, chậm rãi lắng nghe từng động thái lẫn trong tiếng gió hú ngày một lớn.
"Trở về đi, Librarian. Nơi này sắp thành bãi chiến trường rồi."
Ludaciel giương cung, phóng một mũi tên lên trời. Phía trên toà thành, một chùm pháo đỏ nổ rộ lên, có tiếng chuông ầm ĩ báo động vang lên nối tiếp nhau.
"Nghe lời tôi, Librarian."
Ludaciel sửa sang lại ống tên, thắt chặt găng tay da chuẩn bị trở về vị trí của mình, không nhìn đến người trước mặt một cái mà ra lệnh. Tất nhiên như vậy sẽ không sai khiến được ai cả.
"Ta không về! Ta cũng là người của Paradise, ta phải có trách nhiệm với cuộc chiến này!"
Librarian lắc lắc hai chùm tóc nâu nhạt, mắt sáng ngời. Cô không thể ngồi yên như trước nữa, từ trên cao nhìn xuống trận địa loạn lạc, thây xác vương vãi và máu lửa khắp nơi thúc giục bản thân người luôn an phận phải từ bỏ nhiệm vụ của một thủ thư mà tham gia vào trận chiến.
"Ta muốn cứu vớt lấy chúng sinh, đây là điều mà người đại diện cho Flugel như ta phải làm..."
Một quầng sáng màu xanh lá xuất hiện từ bầu trời phía gió thổi đến, hơi nóng ngột ngạt làm buồng phổi như nghẹt cứng lại. Ludaciel đặt một chân lên bờ tường, không nhìn lấy Librarian một cái, đôi mắt màu vàng kim nghiêm lại nhìn về đám khói đen mù mịt ở phía xa.
Từ trong ngọn gió, có thể ngửi được mùi hôi thối nồng nặc của tử thi, mùi máu tanh tưởi thoang thoảng xộc vào khoang mũi. Từng thớ thịt trong người Ludaciel đang cứng lại, hơi thở không còn chậm rãi nhẹ nhàng như trước, anh đẩy Librarian xuống khỏi tường thành, chỉ để lại cái lườm trước khi nhanh chóng di chuyển đến cánh cổng bằng đá đang được bao bọc bởi hàng phòng thủ đầu tiên của toà thành mỏng manh.
Dù bản thân có thể nhìn được từ khoảng cách rất xa, Ludaciel hiểu rõ rằng địch sẽ ập đến nhanh chóng với tốc độ duy chuyển đó. Cứ điểm này đã không còn trụ được lâu nữa rồi.
"Hãy bảo vệ lấy những mầm non xanh tươi ấy, trông cậy vào người, Librarian."
------------------------------------------------------------
"Chuẩn bị hàng phòng thủ! Chúng ta sẽ cầm cự cho đến khi viện quân đến!"
Ludaciel nhìn khắp toà thành mỏng như giấy. Sự khắc nghiệt của chiến tranh đã đè nặng lên gương mặt người dân nơi đây một màu tăm tối. Xung quanh khu vực này cũng chẳng còn bao nhiêu sự sống. Những cứ điểm khác ở tiền tuyến đều đã bị bỏ hoang, nên có thể việc trông chừng vào quân cứu viện cũng chỉ là một hi vọng mỏng manh trong mắt Ludaciel. Anh cũng đã sẵn sàng từ bỏ rồi.
"Toàn quân chú ý! Dồn toàn lực về phía cổng thành, nhất định không được để chúng vượt qua!"
Toà thành này là phần còn lại của tiền tuyến. Chỉ cần bị đánh đổ, cuộc chiến sẽ đến hồi kết.
Những người lính khắc khổ dựng lên hàng rào phòng thủ vững chắc bên ngoài cổng thành, những xe luân chuyển lương thực, vũ khí di chuyển bận rộn, hàng dài những người dân xếp hàng để nhận lấy phần ăn ít ỏi, và sẵn sàng để rời bỏ nơi này bất kì lúc nào. Nhân loại cũng hiểu rõ, họ chẳng còn nhiều thời gian. Sức ép từ lực lượng của Âm giới quá lớn, và cầm cự đến mức này cũng đã là một kì tích đối với con người nơi đây.
Toà thành này nếu bị đánh đổ, chiến tranh nhất định sẽ lan đến Ardonia.
Gió rít. Mùi tanh tưởi từ những xác chết thối rữa nơi tiền tuyến ngày một nồng nặc, xộc vào khoang mũi và giết chết dần từng cảm giác của ai xấu số hít phải. Ludaciel đi trên theo tường thành, lờ mờ cảm nhận được sự nguy hiểm đang tiếp cận toà thành này, có lẽ chỉ còn khoảng hai mươi phút trước khi trận chiến bắt đầu nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của viện quân đâu cả, không một dấu hiệu.
"Mình cũng đã sẵn sàng từ lâu rồi."
Hai mươi năm. Hai mươi năm bôn ba trên khắp bầu trời lục địa cũng khiến cho đôi cánh của sinh linh mạnh mẽ nhất phải mòn mỏi. Đã đến lúc nó cần dừng chân, tìm một cành cây để nương lại. Nhưng nó biết đậu lại ở đâu, khi mặt đất vốn chỉ còn lại tro tàn và cát bụi nóng rát?
Chuông rền vang. Đám mây bụi đen kịt tiếp cận toà thành, tham lam ngấu nghiến từng hạt sỏi, ngọn cây. Ludaciel đứng ở giữa trận chiến hỗn loạn, xả ra hàng loạt tên trước sức tấn công ồ ạt của kẻ thù.
"Nhắm vào phần đầu! Đừng quan tâm họ là ai, đó chỉ là cái xác rỗng thôi!"
Cuộc nổi loạn của Necromancer - hay các Chiêu hồn sư bắt đầu hai mươi năm trước tại Wenias đã khơi mào cho trận chiến này. Nắm bắt lấy cơ hội giữa hỗn loạn, Kronos tiến hành cuộc chiến xâm chiếm lấy Norman, và nhân loại đã quật cường mạnh mẽ giữ vững thế trận cân bằng, cho đến lúc này.
Ma pháp chiêu hồn của Necromancer là một trong những thứ đáng kinh tởm nhất mà nhân loại có thể nghĩ ra. Triệu hồi lại một linh hồn của những chiến binh, cho chúng nhập vào vật chủ và phục vụ người sử dụng.
"Sao có thể?"
Một người lính run rẩy, hai tay không nắm vững thanh kiếm khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc trước mặt. Giọng nói cũng không thể đánh thức người chết. Đó là một bài học cho tất cả những chiến binh khác. Người lính ấy ngã xuống, và cái người mà anh ta vừa gọi là thầy hoặc anh, chị, em gì đấy, lững thững bước ngang xác anh ta, tiếp tục công việc của một con rối, múa may trong bàn tay của người điều khiển.
"Con người là những sinh vật giàu cảm xúc."
Ludaciel giương mũi tên nhắm vào trán một cái bóng đang lơ lửng trên không ở phía xa. Chỉ là một người đồng nghiệp ở tiền tuyến. Đối diện, một mũi tên khác cũng giương lên tương tự.
"Hãy để tôi giải thoát cho anh."
Nhưng Ludaciel không buông tay được. Mũi tên cứ đứng im đấy, run rẩy trên cánh cung bằng bạc. Valkyrie kia, chẳng qua cũng chỉ là một người bạn tốt bụng, luôn cùng nhau cười đùa trong công việc, và là một người có trách nhiệm, bao dung hơn hầu hết các đồng nghiệp khác.
Cái kết cho kẻ không quyết đoán trên chiến trường, tất nhiên là cái chết không hơn không kém, ánh kim loại loé lên, Ludaciel nhắm mắt lại, chờ đợi. Ba giây sau, vẫn không có gì xảy ra. Thay vì một cơn nhói đau giữa lồng ngực, hay cảm giác như trên cơ thể vừa bị đục một lỗ, thì anh ngửi thấy một mùi hương kì lạ. Mùi của hoa oải hương, nhẹ, pha lẫn với mùi mồ hôi từ cơ thể.
Ludaciel hé mắt.
"Đã phải đợi lâu, Kị sĩ tận thế từ đại đội số ba, đến ứng viện theo lời gọi!"
Một cái bóng đen ngòm xuất hiện ngay sau giọng nữ chững chạc đó, trong tích tắc đã cắt đầu thân hình đang lơ lửng kia khiến nó rơi xuống đất vì mất đi điểm tựa. Theo đó là một giọng trầm khác:
"Quân đoàn bất khuất, ứng cứu theo tín hiệu."