Xin Chào, Thị Trưởng
Người nọ khẽ gật đầu, trong đêm tối khó có thể nhận ra,Tề Ninh thấy hắn gật đầu liền đóng cửa xe chạy vào quán rượu.
Hiểu Xuân đang đứng canh trước cửa, vừa thấy Tề Ninh không khỏi nhẹ nhàng thở ra “Anh Đông đã vào trong đó,kêu ta ở chỗ này chờ ngươi,thấy ngươi đến lập tức dẫn vào.”
Tề Ninh đi theo hắn,quán rượu quả nhiên vẫn ồn ào huyên náo như trong tưởng,trên sàn đầy rẫy những thân thể uốn éo nhảy nhót theo điệu nhạc,mộtngười đàn ông say như chết nằm bên quầy bar, bên cạnh đám thiếu nữ không ngừng quay cuồng dưới ánh đèn màu sặc sỡ, tất cả đều khiến Tề Ninh cảm thấy chán ghét,hắn yên lặng bước nhanh theo Hiểu Xuân lên lầu hai,tiếng pháo làm cho cả tầng lầu khẽ chấn động một chút,cửa phòng 317 giờ phút này đang mở rộng, Tề Ninh liếc mắt liền nhìn thấy Tề Hạ đang bị ấn ngồi trên sôpha.
_”Anh hai.” Tề Hạ thấy hắn,sắc mặt tái nhợt bỗng chốc hiện lên thần thái mừng rỡ.
Tề Ninh nhìn nàng,quả thật không thể tưởng tượng được thiếu nữ mười năm trước nằm trong vũng máu chính là em gái của mình,vẫn tái nhợt vẫn yếu ớt như vậy,phảng phất như giọt nước ngưng kết thành thủy tinh,vừa chạm vào lập tức vỡ nát,may mắn, lúc này đây, hắn đã đến kịp.
Quần áo trên người Tề Hạ mặc dù có chút hỗn độn,nhưng ít ra vẫn còn đầy đủ,tảng đá trong ngực rốt cuộc cũng có thể buông xuống,Tạ Đông đi tới ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói “May mắn ngươi sớm gọi cho ta,nếu trễ một chút, mọi chuyện liền trở nên phiền toái.”
Tề Ninh cảm kích nhìn hắn,sau đó liếc mắt khắp phòng,Lý Phong đang biếng nhác ngồi trên sôpha đối diện,tất cả đàn em, trừ bỏ hai tên đang chế trụ Tề Hạ ra,những tên còn lại đang bày ra tư thế chuẩn bị, tùy thời làm thịt người của Tạ Đông, ngọn đèn bên trong mờ ảo,nhưng vẫn có thể thấy rõ nét mặt của từng người.
_”Năm phút sau báo cảnh sát.” Tề Ninh nhỏ giọng nói bên tai Tạ Đông,vừa dứt lời liền truyền đến thanh âm của Lý Phong “Tề Ninh, thi cử thế nào? Chuẩn bị đăng kí vào trường gì?” Ngữ khí tựa hồ vô cùng thân thiết.
Tề Ninh mím môi không trả lời,mười năm trước,hắn cũng không biết trên đời này trừ bỏ tình bạn ra đàn ông cùng đàn ông còn có một loại quan hệ khác tên là tình dục, khi đó hắn cũng không hiểu rõ lắm về hàm ý trong câu nói của Tề Hạ,thẳng đến khi vì tội cố ý giết người mà bị tống vào tù mới hiểu được.
_”Ta vốn định mời Tiểu Hạ đến đây chơi một lát,ai ngờ ngươi lại đến nhanh như vậy,thậm chí còn dẫn theo Tạ Đông đến đây.” Thời điểm Lý Phong nói chuyện vẫn không dời mắt khỏi Tề Ninh, câu cuối cùng mới liếc mắt nhìn Tạ Đông cho có tượng trưng,Lý Phong cùng Tạ Đông luôn luôn nước giếng không phạm nước sông,đều là đại ca trong thế giới ngầm của thành phố này,hai bên vẫn chung sống hòa bình,nếu không phải sự tình đêm nay quá khẩn cấp,Tề Ninh tuyệt đối sẽ không kéo Tạ Đông vào cuộc.
Tề Ninh tiến về phía trước một bước nói “Lý Phong, người ngươi muốn tìm là ta,hãy thả em gái ta ra.”
Lý Phong nhướng mày,nụ cười trên mặt có chút mơ hồ “Tề Ninh, ngươi hôm nay sao lại thông minh như vậy?”
Tề Ninh không nói lời nào,liều mạng cắn môi,ánh mắt trở nên tan rã,trước năm mười bảy tuổi hắn cũng từng trải qua bước ngoặt quan động của cuộc đời,cha mẹ bị tại nạn giao thông song song tử vong, hầu hết tài sản đều bị những người bà con xa lạ cuốn đi hết,hắn cùng em gái phải sống nương tựa lẫn nhau,trừ bỏ một mái nhà có thể che nắng che mưa cùng Tề Hạ ra,hắn hoàn toàn là kẻ hai bàn tay trắng,nhưng hắn vẫn tiếp tục cố gắng sống sót,mọi người đều nói hắn là một học sinh thiên tài,học cái gì đều rất nhanh,hằng năm đều lấy học bổng,mỗi lần đại diện trường học đi thi đều rinh về giải nhất,nhưng chỉ có mình hắn biết,sau lưng những thành công vang dội đó hắn đã phải trả một cái giá mà người bình thường không thể tưởng tượng ra được,tan học phải đi làm thêm,từ quán rượu cho đến cửa hàng tiện lợi về đêm,từ không giờ cho tới năm giờ sáng còn phải chuẩn bị bài vở cùng sách giáo khoa,vì thế ban ngày chỉ có thể nằm ngủ trong lớp,người không biết thì nói Tề Ninh là thiên tài,cho dù lên lớp ngủ gục cũng có thể đạt hạng nhất.
Cho dù có tiền thưởng,nhưng cuộc sống vẫn không khá hơn bao nhiêu,tiền học phí, tiền ăn uống,tiền điện tiền nước, tất cả đều cần tiền,cho dù có đồng thời làm song song hai công việc vẫn xa xa không đủ.
Hắn sớm đã tính toán, sau khi tốt nghiệp phổ thông sẽ tìm một công việc trong giờ hành chính,cha mẹ rời đi khi Tiểu Hạ chỉ mới mười hai tuổi,không có quần áo công chúa xinh đẹp,không đó cài tóc mĩ lệ,không được phát tiền tiêu vặt, thậm chí ngay cả một miếng bánh kem cũng là mong ước xa vời,tất cả những quyền lợi đó nguyên bản thuộc về Tề Hạ lại đột ngột bị cướp đi,mỗi lần khi Tề Ninh nhớ tới Tề Hạ cười nói nàng không cần váy hoa xinh đẹp cùng quà bánh đắt tiền,trái tim hắn đều đau đến tốt đỉnh.
Chỉ là, ông trời cũng không đặc biệt chiếu cố cô bé hiểu chuyện từ rất sớm này,khiến cho nàng bị cưỡng bức sau đó chết oan chết uổng vào mùa hè năm mười lăm tuổi.
Tuy rằng Tề Hạ nói với hắn không cần báo thù,nhưng đến ngày thứ ba Lý Phong vẫn chết dưới lầu nhà mình,bị người trùm bao tải lên đầu,trên người đâm bảy mươi nhát dao,mất máu quá nhiều chết ngay tại chỗ.
Ngày thứ tư Tề Ninh tự thú,tòa án xét thấy tình huống đặc thù nên được giảm nhẹ tội, phán hắn mười năm tù giam.
Tội phạm giết người vốn bị bêu danh biến thái,phàm là kẻ sát nhân đều không phải là người lương thiện,Tề Ninh nhưng là ngoại lệ,những người bên trong đó thực cơ khát,đến mức lâu lắm,sự xuất hiện của Tề Ninh không thể nghi ngờ là một con cá tươi sống,nằm trên thớt tùy người mổ xẻ.
Tiếng kêu gào, cùng tiếng cười cứ mãi quanh quẩn bên tai,bọn họ thở hồng hộc vọt vào cơ thể hắn,tàn nhẫn xé rách da thịt,máu tươi cùng chất lỏng đục ngầu chảy đầy trên đất,hắn chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất,không ồn ào không chống cự thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Đây là sự trừng phạt,trừng phạt vì hắn không thể cứu được Tề Hạ.
Mỗi ngày những kẻ đó đều sẽ thay nhau ra trận,cao hứng mà đến, tận hứng mà về.
Những ngày như vậy vẫn liên tục tái diễn,thẳng đến khi có người nhìn không được mới báo lên,ngục trưởng đưa Tề Ninh đến nhà lao dành cho tội phạm kinh tế,đến đây mới có thể an ổn.
Mười năm địa ngục cùng cái chết của Tề Hạ đều nhờ Lý Phong ban tặng,Tề Ninh ngẩng đầu đón lấy tầm mắt của Lý Phong,trong đầu mơ hồ hiện ra tử trạng của Lý Phong vào mười năm trước,bộ mặt thống khổ dữ tợn,toàn thân không có một chỗ lành lặn,máu tươi từng miệng vết thương không ngừng trào ra,thanh âm mỏng manh cầu xin tha thứ,thần mắt trong sắc đều là van xin,tất cả tất cả đều vì muốn trả thù cho Tề Hạ mà thôi,vì vẻ mặt tái nhợt khi chết của Tề Hạ,vì những vết sưng đỏ bầm tím cùng hạ thânhuyết nhục mơ hồ của nàng.
Tề Ninh bỗng mỉm cười nói “Lý Phong,ngươi muốn thượng ta lâu lắm rồi phải không? Hôm nay ta sẽ thỏa mãn cho ngươi,thế nào?” Tề Ninh của mười năm về trước tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này,nhưng mà,trong thân thể này đây đã là Tề Ninh của mười năm sau,một người đàn ông hai mươi bảy tuổi đã phải sống trong tủi nhục.
Lý Phong ngây ngẩn cả người, nước mắt trên mặt Tề Hạ lặng lẽ rơi xuống,Tạ Đông tiến lên giữ chặt Tề Ninh quát lớn “Ngươi điên rồi sao!”
Tề Ninh quay đầu nhìn hắn chớp chớp mắt, Tạ Đông thấy thế mới hiểu ý buông tay ra.
_”Thả em gái ta ra, ta cam đoan sẽ hầu hạ ngươi thật thoải mái.” Hắn vừa nói vừa bắt đầu cởi nút áo sơ mi,quần áo mùa hè vốn mỏng manh,những ngón tay thon dài trắng nõn của Tề Ninh đặt trên nút áo mang đến một vẻ tà mị hấp dẫn,Lý Phong nuốt nuốt nước miếng,ý bảo đàn em thả người,Tề Hạ ngồi trên sôpha ngược lại không chịu nhúc nhích.
_”Tề Hạ, đi với Tạ Đông mau.” Tề Ninh nhìn nàng ôn nhu nói, Tề Hạ nhìn nhìn hắn lại nhìn nhìn Tạ Đông,cuối cùng vẫn chậm rãi đứng lên đi đến cửa,thẳng đến khi chắc chắn rằng Tề Hạ đã an toàn,Tề Ninh mới chậm rãi xoay người lại, tiếp tục tháo cúc áo.
Lý Phong đã khát vọng hắn từ lâu,nhưng vẫn không vội tiến đến,chỉ híp mắt ngồi trên sôpha thưởng thức vẻ mặt trấn tĩnh của Tề Ninh,sau đó nhìn Tạ Đông cùng Tề Hạ nói “Hai người các ngươi còn không đi, đứng đó làm cái gì? Người đồng ý ở lại là Tề Ninh,các ngươi hẳn là không phản đối nhỉ?”
Tề Hạ nghe xong định tiến đến,lại bị Tạ Đông hợp thời ngăn cản,Tề Ninh nhắm mắt cởi bỏ nút áo,trong lòng thầm đếm thời gian cảnh sát đến.
_”U, A Phong, ngươi thật sự càng ngày càng tiến bộ a.” Một giọng nói mang theo tiếu ý đột nhiên vang lên,làm cho tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Đứng ở cửa cũng không phải ai xa lạ,mà chính là Tiêu Ngôn,Tề Ninh dừng động tác,không rõ lắm tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trong này,nhưng nếu hắn ở đây, vậy Âu Dương Duệ…
_”Anh…anh Ngôn, sao anh lại tới đây?” Lý Phong vừa thấy hắn liền giống như chuột gặp mèo,nào có khí thế như ban đầu,Tiêu Ngôn cũng không trả lời hắn,chỉ liếc mắt ra cửa nhìn Tạ Đông cùng Tề Hạ,cuối cùng dừng lại trên người Tề Ninh, quần áo trên người hắn đã cởi hơn một nửa, thấy thế hai mắt Tiêu Ngôn liền trầm xuống “Lý Phong, ta nói cho ngươi biết,nếu chuyện hôm nay lại phát sinh,ngươi chắc chắn sẽ tiêu đời.”Tiêu Ngôn khó có được nghiêm túc,Tề Ninh có chút bất ngờ trước phản ứng của hắn.
Ý tứ này có phải hay không là mình cùng Tề Hạ được cứu giúp?
_”Em…Em không có.” Lý Phong bối rối giãy dụa.
Tiêu Ngôn đút hai tay vào túi quần,khẽ cười “Hiện tại ngươi xuống lầu nhìn thẳng một trăm thước,nhìn xem người đứng trước cửa Lam Tình là ai?”
Dưới lầu tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã sớm biến mất,chỉ còn lại tiếng còi xe cảnh sát làm cho lòng người bất an,sắc mặt Lý Phong trắng bệch,hai mắt nhìn chằm chằm Tề Ninh,phảng phất như muốn xác nhận lần cuối cùng.
Tề Ninh cúi đầu, chậm rãi cài lại cúc áo,trên mặt nhìn không ra biểu cảm.
Tiêu Ngôn xử lý xong Lý Phong,lại quay đầu nhìn Tạ Đông,đầy mặt âm trầm “Về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa,nếu không, ta rất khó bảo đảm về sự an toàn của ngươi.” Rõ ràng là nửa giờ trước còn một bộ vô hại, giờ phút này lại phảng như ác ma làm cho người ta khiếp đảm.
Tạ Đông mới không sợ hắn,liếc Tiêu Ngôn một cái sau đó quay qua lôi kéo Tề Ninh cùng Tề Hạ ra ngoài,Tiêu Ngôn đứng bất động nhìn ba người biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người lại,Lý Phong tiến lên rụt rè nói “Anh Ngôn,thực xin lỗi, em không cố ý.”
Tiêu Ngôn tát cho hắn một bạt tay,trên mặt Lý Phong lập tức hiện lên dấu bàn tay sưng đỏ “Ta vừa mới không nói đùa đâu,nếu ngươi đủ thông minh thì tốt nhất nên cách xa Tề Ninh cùng em gái hắn một chút,nếu không, ngay cả ta cũng không thể bảo vệ được ngươi.”
_”Tại sao? Em chỉ đơn thuần muốn hắn mà thôi, liền tính em không thể ôm hắn thì sớm muộn gì cũng có thằng khác ôm hắn!” Lý Phong vuốt vuốt bên má sưng đỏ,khó được kiên trì như vậy,gương mặt anh tuấn của Tiêu Ngôn trở nên phẫn nộ, sẽ không còn vẻ mặt tươi cười ban đầu “Lý Phong, ngươi chán sống rồi sao?”
Lý Phong không nói lời nào,chỉ quật cường nhìn cái ghế.
Trầm mặc giằng co hồi lâu,Tiêu Ngôn lạnh nhạt nói “Là ý của anh họ ngươi.”
Cả phòng yên tĩnh.
****
Trên đường, ánh đèn sáng tỏ,ngang qua quảng trường cũ kĩ, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà hơn mười năm tuổi,Tề Ninh cầm chìa khóa mở cửa,để Tề Hạ cùng Tạ Đông vào nhà,đây là nơi trong suốt mười năm ngồi tù,hắn luôn ngày đêm tưởng nhớ,trong ngôi nhà này từng có ba từng có mẹ, có em gái cùng mình, nơi mà người ta gọi là gia đình.
Tạ Đông có lần đến thăm hắn liền lỡ miệng,tòa nhà này sau khi Tề Hạ chết còn hắn thì vào tù đã bị chính phủ quy hoạch biến thành khu vui chơi,mỗi đêm hắn luôn mơ tới khoảng thời gian tốt đẹp phía trước,nhưng khi tỉnh dậy lại chỉ còn hắc ám cùng tuyệt vọng.
May mắn, hiện tại hắn đã quay về,em gái còn sống,cuộc sống cuối cùng cũng có hy vọng.
_”Các ngươi có đói bụng không? Ta đi nấu mì.” Tề Ninh đóng cửa,nhìn hai người trên sôpha nói.
Tề Hạ lắc đầu,trong đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng manh,thanh âm ôn nhu gọi “Anh hai.”
Tề Ninh đi qua, ôm nàng vào ngực trấn an thân thể đang phát run của nàng “Không sao rồi, anh hai sẽ bảo hộ em.”
Tề Hạ liều mạng lắc đầu,từng giọt từng giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống,thấm ướt cả áo Tề Ninh.