Chương 10: Hiểu biết kinh đô

Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Tả đại nhân ở phía nam kinh thành có một biệt viện nho nhỏ, không lớn, chỉ có năm gian nhà ngói và một cái sân, nhưng với người kinh thành mà nói, đây đã là rất không tồi.

Đan Tầm và Mạc Tuyết Dao ở trong viện nhỏ này mấy ngày mới có chút hoạt bát trở lại.

Lộ Thường và Hoa Khanh Trần vừa đến kinh thành đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, nói là về nhà làm việc. Mạc Tuyết Dao và Đan Tầm được thoải mái, lúc đầu còn không dám ra ngoài, sợ thích khách tìm tới, sau đó lá gan lớn dần, dù sao cũng là dưới chân thiên tử, mấy thích khách kia không dám lỗ mãng đâu.

Ngày hôm nay thời tiết vừa đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, tường vi trong viện đang nở rộ, Đan Tầm xuân tâm nhộn nhạo(*): “Chúng ta đến phố chợ đi dạo đi, tới kinh thành một chuyến mà không mua gì về đúng là thiệt thòi lớn.”

(*)Tâm trạng trở nên bồn chồn, yêu đời vào mùa xuân

Mạc Tuyết Dao do dự một lát, ậm ừ nói: “Không có tiền.”

“Không có tiền?” Đan Tầm rất bất ngờ: “Lúc đi mẹ ngươi không cho ngươi tiền sao?”

“Mẹ ta chỉ cho ta năm lượng bạc, ta còn phải tiết kiệm bạc để mua đồ ăn nấu cơm, đưa ngươi mua đồ ăn vặt, nào còn dư tiền mà mua thứ khác?”

“Lừa người, rõ ràng ta thấy mẹ ngươi đưa ngươi một trăm lượng.”

“Đó là để đưa cho người khác.”

“Ai?”

“Còn chưa biết ở đâu đây.”

Đan Tầm mất hứng, ngửa mặt ngã xuống, nghĩ lại rồi nói: “Chúng ta không mua đồ, chỉ đi xem thôi, ngõa thị(*) phố nam có rất nhiều đồ chơi thú vị.”

(*)Một nơi biểu diễn nghệ thuật dân gian, phát triển rực rỡ nhất vào thời Tống và thời Nguyên

“Ngươi đã từng tới kinh thành?”

“Đương nhiên, lúc trước ta xuất phát từ kinh thành cùng Tả đại nhân đấy, ta còn từng ở cái viện này luôn.” Nếu không có nàng giúp thì Tả đại nhân đã không bị biếm đến huyện Kỳ Dương.

Thật ra Mạc Dao Tuyết cũng có chút hiểu biết, hồi nhỏ nàng từng sống ở kinh thành, tuy rằng hàng ngày chỉ quanh quẩn nơi kín cổng cao tường, rất ít khi ra ngoài, nhưng vẫn có chút ấn tượng mơ hồ. Nàng muốn nhìn kinh thành hiện tại một chút, đặc biệt là, ở kinh thành có một người mà nàng và mẹ đều vướng bận, nàng muốn ra ngoài thám thính xem.

Ngõa thị phố nam không phả mùi giàu sang như phố đông hay phố tây, nó phức tạp mà ầm ĩ, là nơi người kinh thành thường thích đi nhất. Mấy thứ đồ linh tinh, địa điểm ăn vặt, đồ cổ trân bảo, chỉ có thứ ngươi không tưởng tượng ra, không có thứ ngươi không mua được. Xiếc ảo thuật bán nghệ, kể chuyện đàn hát càng là thứ chỗ nào cũng có.

Mạc Tuyết Dao không có tiền, rất nhiều thứ chỉ có thể đi xem rồi thích mà không làm gì được. “Nhất định ta phải kiếm được thật nhiều tiền.” Đan Tầm lập hùng tâm tráng chí, bởi vì thứ nàng muốn quá nhiều, túi tiền của Mục Tuyết Dao thì quá teo tóp.

Ở đầu đường, Mạc Tuyết Dao dán mắt vào một món đồ chơi làm bằng đường lúc lâu, không nhịn được, lấy ra ba văn tiền từ trong túi, lão bá nặn đồ chơi bằng đường nặn ra một con chuột nhỏ, đưa cho Đan Tầm.

“Ngươi tốt quá.” Đan Tầm ôm chuột đường liếm.

“Nặn chuột rẻ, nặn người đắt.”

“Ngươi có thể để ta cảm động nhiều hơn một chút không, đừng có thành thật như vậy.”

“Ngươi ăn nhanh lên, đừng nhỏ đường lên quần áo của ta đấy.”

Một con chuột nhỏ mặc xiêm y hoa, ngồi trên đầu vai một cô nương liếm chuột đường, hình ảnh này thật sự rất hiếm lạ, có người tò mò bàn tán: “Giờ bắt đầu rộ lên trò nuôi chuột à?”, “Chưa nghe bao giờ, sao có thể coi chuột là thú cưng chứ?”, “Phía trước không phải có một con sao?”, “Ngươi đừng nói vậy, chuột rất có linh tính, có thể nuôi một con chơi.”

Đan Tầm mắt điếc tai ngơ với những lời này, tập trung ăn chuột đường, Mạc Tuyết Dao hơi ngượng ngùng, muốn để Đàn Tâm chuyển vào túi trên eo, Đan Tầm không chịu: “Ta còn muốn ngắm cảnh. Những người đó lắm miệng thì cứ coi như gió thoảng qua tai đi.”

“Vị tiểu muội muội này xin dừng bước, ta có lời muốn hỏi.” Một người trung niên chặn đường đi, ông ta mặc áo lụa màu đen, cơ thể phúc hậu, biểu cảm kiêu căng, nhìn chắc là quản sự nhà giàu nào đó.

Mạc Tuyết Dao dừng lại, nghi ngờ nhìn người đột ngột xuất hiện trước mặt.

“Tiểu muội muội, xin hỏi con chuột nhỏ trên vai ngươi có bán không?” Quản sự chắp tay hỏi.

Đan Tầm hận không thể nhảy lên mặt người này, hung hăng cào ông ta, nực cười, coi nàng như đồ vật.

“Không bán!” Mạc Tuyết Dao lạnh lùng nói, bước một bước sang bên cạnh, chuẩn bị tránh khỏi người này rời đi.

“Tiểu muội muội, ta ra giá hai mươi lượng bạc mua nó.”

“Không bán.”

“Năm mươi lượng.”

“Không bán.”

“Một trăm lượng.”

“Con chuột này là bằng hữu của ta, không thể mua bán.” Mạc Tuyết Dao tránh khỏi người quản sự, bước nhanh về phía trước.

“Nha đầu, ngươi đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt.” Quản sự uy hiếp phía sau.

Mạc Tuyết Dao nhanh chóng chạy mất.

Đi dạo nửa ngày, còn bị uy hiếp, Mạc Tuyết Dao hơi mệt, ở cuối phố có một quán trà nhỏ, nàng tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một bình trà.

“Thật ra.” Đan Tâm nhảy lên vai Mạc Tuyết Dao: “Ngươi có thể lấy một trăm lạng bạc kia trước, để ta đi với bọn họ, sau đó ta lại lén chuồn về.”

“Ngươi là bạn tốt của ta, sao có thể mua bán, như vậy là mất nhân cách.”

“Giáo điều! Ta là chuột, ta không có nhân cách.”

Mạc Tuyết Dao không để ý đến Đan Tầm nữa, Đan Tầm lại nói: “Ngươi xem đi, cuối cùng quản sự kia chắc chắn sẽ chơi xấu, bắt ta đi, chi bằng chúng ta lấy trăm lượng bạc trước, như vậy chúng ta có thể mua rất nhiều đồ.”

Ôi, ngày tháng không có tiền sống không tốt, Đan Tầm cũng không thèm để ý đến chuột cách.

Mạc Tuyết Dao không nói nữa, dù sao đây là quán trà nhỏ, xung quanh đều là người, một mình ngồi đây “lầm bà lầm bầm” sẽ khiến người ta cảm thấy nàng có vấn đề.

Trong khi Mạc Tuyết Dao im lặng, tiếng nói chuyện xung quanh thỉnh thoảng truyền vào tai: “Nghe nói gì chưa, tháng sau phu nhân Thừa Ân Hầu chuẩn bị tiệc thọ, quà đã sắp chặn luôn con đường Tiền Môn rồi.”

“Ta nghe nói Hoàng hậu nương nương muốn đi chúc thọ, quà mừng thọ chuẩn bị sang năm hiến lên Thái Hậu đã có người đã dâng cho phu nhân Thừa Ân Hầu rồi.”

“Đây là đương nhiên, hiện giờ Hoàng thượng chỉ có một nhi tử, là do Hoàng hậu sinh, tương lai phu nhân Thừa Ân Hầu có thể còn quý trọng hơn cả Thái hậu hiện tại đó.”

“Cũng đúng.”

“A, đây là nhi lang nhà ai, phong thái tốt quá!”

Theo vài tiếng cảm thán kinh ngạc, Mạc Tuyết Dao ló đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy mấy tên con nhà giàu áo đẹp ngựa khỏe, cưỡi ngựa từ đầu đường chạy qua.

“Nhìn đi, Hoa Khanh Trần!” Đan Tầm trên vai Mạc Tuyết Dao kêu lên sợ hãi, trong tay còn cầm nửa con chuột đường.

Mạc Tuyết Dao nhìn kĩ bóng hình mấy người họ, một người trong đó, áo đỏ ngựa trắng, ủng đen tóc đen, bên hông là đai lưng vàng nạm ngọc, eo ong lưng vượn, không phải Hoa Khanh Trần tự luyến kia thì còn có thể là ai.

“Quá đáng!” Đan Tầm hơi bất bình: “Chúng ta ăn cỏ ăn trấu, hắn lại cơm ngon áo đẹp.”

“Người này ấy à, đầu thai chỗ tốt mạnh hơn bất cứ thứ gì!” Một ông cụ bàn tán sau lưng Mạc Tuyết Dao: “Nhìn mấy người vừa rồi kìa, đều là quý thiếu gia hầu môn, cả ngày không cần làm gì, chọi gà dắt chó, không gây chuyện đã coi như là chuyện tốt.”

“Cũng không thể nói như vậy, quý thiếu gia hầu môn cũng có phiền não của quý thiếu gia hầu môn, chuyện trong hầu môn rất loạn.” Một giọng nói của ông già khác vang lên: “Như người mặc áo đỏ cưỡi ngựa trắng vừa rồi, đó là ấu tử của An Bình Hầu, từ nhỏ đã bái học giả có tiếng tập võ, võ nghệ cao cường, sao nào, còn không phải bị đại ca hắn ép cho phải rời kinh thành một thời gian sao?”

“Sao hắn lại trở về rồi?” Một giọng nói trẻ con vang lên.

“Không biết.”

Ta biết, Mạc Tuyết Dao nói trong lòng, tránh né đuổi giết tới đây, nhưng nhìn cái kiểu cách này của hắn cứ như hận không thể để thích khách lập tức tới tìm hắn vậy.

“Ôi, thật đúng là cùng người nhưng không cùng mệnh.” Đan Tầm nhắc mãi: “Mấy ngày nay ta cực khổ thế nào, ngày trốn trong viện nhỏ, đêm ra ngoài tìm manh mối, hắn thì hay rồi, ngày cưỡi ngựa dạo phố, đêm màn ấm thơm tho. Khổ quá, ta phải nhanh tìm ra chủ nhân thi thể một chút, để Hoa Khanh Trần không còn cơ hội ở kinh thành!”

“Ngươi ra ngoài nhiều buổi tối rồi? Sao ta không biết, có thu hoạch gì không?” Nhân lúc không ai chú ý, Mạc Tuyết Dao nhỏ giọng hỏi.

“Buổi tối ngươi ngủ như chết đương nhiên không biết. Kinh thành nhiều vương hầu, ta phải tra xét loại bỏ từng nhà một, tạm thời không có manh mối.” Nhiệm vụ tới kinh thành của Đan Tầm chính là tìm chủ nhân thi thể kia.

“Không vội.” Mạc Tuyết Dao che miệng nói.

“Ta vội!” Đan Tầm hơi dậm chân: “Ta bận như vậy, Hoa Khanh Trần lại thong dong, ta bất bình, ta phải nhanh điều tra ra một chút, nhanh chóng trở về.”

Dưới sự thúc giục của Đan Tầm, Mạc Tuyết Dao dẫn theo Đan Tầm ra khỏi quán trà nhỏ, định về lại viện nhỏ nghỉ ngơi, để Đan Tầm góp đủ tinh thần buổi tối tiếp tục ra ngoài tìm manh mối.

Ở một ngã rẽ nơi đầu đường, có hai người hầu mặc đồ vải thô đụng phải Mạc Tuyết Dao, chờ Mạc Tuyết Dao phản ứng lại mới phát hiện Đan Tầm trên vai không thấy đâu nữa, mà hai người vừa đụng phải nàng đã sớm không thấy bóng dáng.

Đan Tầm bị cướp? Chuột tinh sao có thể bị cướp đi dễ dàng chứ?

Nhấn Mở Bình Luận