Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy
Đái Chí Mẫn chờ rồi đợi, cho rằng Dư Tư Kỳ sẽ tìm đến giáo viên nói chuyện, đến lúc đó giáo viên nhất định sẽ nghi ngờ Đặng Uân, và khi ấy, con bé này cũng sẽ chuyển sang học ở lớp 10.
Nhưng chờ từ mùa thu đến mùa đông, cũng không nhìn thấy bóng dáng Đặng Uân, càng làm cho cậu ta cảm thấy sợ hãi là, cậu ta không còn gặp được Đặng Giai Giai nữa.
Mỗi lần gọi điện thoại, nếu không phải nghỉ ngơi thì là đang đánh đàn, hoặc là đang làm bài tập.
Đái Chí Mẫn không phải chưa từng đến nhà, tiếc là Đặng Uân còn bận làm bài tập, nên cũng không có thời gian tiếp đón cậu ta.
Không phải không nghĩ tới chuyện để mẹ ra mặt hẹn dì Dư, nhưng không ngờ dì ấy lại càng bận bịu hơn, nói chung là không có thời gian.
Đái Chí Mẫn thật sự không hiểu, vì sao dì Dư lại bận rộn như vậy.
Lúc trước còn có thể biết ngày Đặng Giai Giai đi ra ngoài thi đấu, và nơi tổ chức cuộc thi, nhưng bây giờ cái đó cậu ta cũng không biết.
Lúc này, Đái Chí Mẫn mới phát hiện tình hình không thích hợp, trong lòng phiền muộn, bắt đầu từ khi nào mọi chuyện trở nên khác biệt, thái độ của nhà họ Đặng đối với họ có thay đổi?
Đái Chí Mẫn suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu từ khi cậu ta chuyển sang lớp 10, vào khoảng ấy đã không cùng nhà họ Đặng lui tới nữa.
Ôi, lúc này cậu ta mới nhớ đến lời nói của bố mình, ông ấy nói nhà họ Đặng không thích những đứa có thành tích kém, mà cậu ta chính là một tên trong số đó.
Làm thế nào đây, chẳng lẽ từ giờ trở đi phải cố gắng học tập?
Để có thể nhìn thấy Đặng Giai Giai, chẳng phải chỉ là đọc sách thôi ư, Đái Chí Mẫn tỏ vẻ bản thân có thể.
Không có chuyện Đặng Uân ngu xuẩn kia thi được thành tích tốt như vậy, mà cậu ta lại không làm được.
Đái Chí Mẫn nỗ lực nghiêm túc đọc sách, nhưng lại phát hiện thật lạ lẫm quá, thật quá khó khăn.
Bạn bè xung quanh lại kêu cậu ta ra ngoài chơi.
“Ngày mai bắt đầu cố gắng.”
“Mình là người chăm chỉ như vậy mà.”
Đi được nửa đường, đột nhiên Đái Chí Mẫn ông già từng nói, rằng Đặng Uân định thi Nhất Cao.
Không phải cậu ta khinh thường con bé ấy, mà Nhất Cao, đó là cái trường học cao cao tại thượng, nó có thể đỗ được mới có vấn đề.
Chờ có cơ hội, nhất định phải cười nhạo nó đã đời mới được, cả ngày đều suy nghĩ có không sự.
Đặng Uân hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Đái Chí Mẫn không coi trọng mình như vậy.
Bây giờ cô đang bận bịu làm đề, gặp câu không biết sẽ cùng thảo luận với Cố Nhạc Di bên cạnh.
Sau khi Nhạc Di nhìn bạn cùng bàn lại lần nữa nhẹ nhàng giảng giải vì sao đề bài này lại làm như vậy, “Cậu thật là lợi hại.”
“Nếu cậu làm dạng đề như vậy bảy tám lần, nói thật, nhắm mắt cậu cũng làm được.” Đặng Uân rất nhẹ nhàng.
Ô, không thể nào, làm nhiều vậy ư? Cố Nhạc Di sợ ngây người, “Cậu, cậu mua rất nhiều sách bài tập hay sao?”
“Chị của tớ.” Chỉ mua chút thôi, thì không có vấn đề gì, nhưng mua nhiều quá, chắc chắn Dư Tư Kỳ sẽ lại nói phí phạm các thứ.
Đặng Uân nhớ rõ Đặng Giai Giai có rất nhiều sách luyện đề như vậy, nên vào kho tìm chúng nó.
Sau khi đạt được sự đồng ý của công chúa, Đặng Uân làm ở trên vở luyện tập.
Tuy rằng công chúa cho phép cô dùng, nhưng không hề nói có thể viết chữ trên đó.
Hơn nữa, cô cũng không muốn để chị ta biết rốt cuộc bản thân mình đã làm bao nhiêu.
Dựa theo thời gian trôi qua, tính tình Đặng Giai Giai càng trở nên không tốt.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở * Т R U М T R U Y E И .VN *
Lúc trước vì chuyện muốn theo giáo sư học tập hay không, Đặng Giai Giai đã náo loạn lên với Dư Tư Kỳ.
Thân là thục nữ, đương nhiên chị ta sẽ không khóc lóc không gây chuyện không làm loạn.
Chị ta chỉ an tĩnh đánh đàn đọc sách và mỗi ngày ăn cơm không nhiều lắm.
Cứ như vậy, trực tiếp dọa Dư Tư Kỳ sợ chết khiếp, lo lắng đứa con gái này sẽ xảy ra chuyện.
Hơn nữa, cuối tuần bôn ba như vậy cũng là một gánh nặng không nhỏ với bà.
Đặng Uân cảm thấy không học ở chỗ kia, ngoại trừ cái Đặng Giai Giai gọi là không muốn khiến bà Dư bận rộn, nguyên nhân to lớn hơn là chị ta lo sợ sẽ học ở trong nước.
Nghe nói, người kia chính là người có quyền nổi danh ở giới dương cầm trong nước, là chủ nhiệm hệ dương cầm chuyên nghiệp của học viện âm nhạc.
Đặng Uân không biết vợ chồng Đặng Phàm có nhìn ra chuyện đó hay không, tóm lại cô không có khả năng nói ra.
Cái vai ác này tuyệt đối không thể là do cô đảm nhận.
Đặng Uân hiện tại nếu không có chuyện gì khác, trên cơ bản đều ngâm mình trong phòng làm bài tập hoặc là đến thư phòng học.
Có vài lần cô bắt gặp Đặng Phàm ở thư phòng, cũng thấy rõ ông đã tiều tụy rất nhiều.
Thân là một đứa con gái tốt, chuyện Đặng Uân có thể làm là nỗ lực không tạo việc vặt gây phiền toái họ.
Vốn dĩ Nhạc Di muốn tiếp tục hỏi chuyện, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Đặng Uân lại bắt đầu ngẩn người, đành bất đắc dĩ để lần sau hỏi lại.
Tuy rằng không biết rốt cuộc vì sao cô bạn như thế, nhưng có thể biết tâm trạng của nhỏ ấy không tốt.
Đặng Uân thở dài, rồi tỉnh táo trở lại.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, thư thông báo trúng tuyển hẳn là sẽ gửi tới đây qua bưu điện vào Tết Âm Lịch.
Lần đó cả nhà ăn Tết vui vẻ, đều chúc mừng cho Đặng Giai Giai.
Mà lần này không biết liệu thư báo trúng tuyển có đến đúng hạn hay không.
Tuy rằng sau khi nhận được lá thư đó, mọi người đều sẽ rất vui vẻ, nhưng chuyện bốn phương chúc mừng là không có khả năng.
Tiền phải giải quyết làm sao, đây chính là một vấn đề lớn.
Nếu trong nhà không có tiền, Đặng Giai Giai cứ khăng khăng muốn đi Mỹ du học, thì không biết ở nhà sẽ gây ầm ĩ như thế nào.
Yêu cầu của Đặng Uân không cao, chỉ hy vọng có thể sống yên ổn qua năm là được.
Lỡ mà thật sự muốn náo loạn lên, cô cũng hy vọng có thể cho bản thân một hoàn cảnh an tĩnh một chút.
Nếu không được thì không cần kéo cô vào đó cũng ổn rồi.
Nhưng chắc sẽ không có khả năng ấy, nàng công chúa nhỏ của nhà họ Đặng đã là không vui vẻ thì làm sao có chuyện còn ai có thể bo bo giữ mình được?
Ôi, nếu giờ phút này có thể có phòng riêng thì tốt biết mấy, tối thiểu cũng không cần quan tâm họ, mặc kệ mấy người đó thích ầm ĩ thế nào cũng được.
“Đúng rồi, cậu thấy nghỉ đông hai ta cùng đến thư viện ôn tập chương trình học thì sao?” Nghĩ đến chuyện cả kỳ nghỉ đông không thể gặp được Đặng Uân, nếu có chỗ nào không hiểu, cũng không biết nên hỏi ai, tâm trạng Cố Nhạc Di lập tức kém đi.
Sau khi suy nghĩ xong, Nhạc Di cảm thấy có thể cùng Đặng Uân đến thư viện ôn tập chương trình học.
Bên ấy có cả máy sưởi, cũng sẽ không khiến người ta thấy lạnh.
Đến thư viện học ư? Đúng vậy, sao cô lại quên khuấy đi nhỉ.
Nhưng không biết Dư Tư Kỳ có đồng ý không, lỡ bà ấy cho rằng cô đi ra ngoài chơi thì sao.
Ai bảo bà Dư luôn cho rằng Đặng Uân sẽ không nghiêm túc ôn tập chương trình học, chỉ nhăm nhe đi chơi chứ.
Nhạc Di nhìn thấy sắc mặt Đặng Uân thay đổi thì rất là lo lắng, đừng nói là không đồng ý nhé.
Nhưng cũng phải thôi, thấy rất nhiều đề bài Đặng Uân đều đã làm nhiều lần, có thể biết ở nhà cô bạn cũng không ngừng ôn tập chương trình học và làm đề thi.
Cũng không biết chuyên tâm ra sao, nhưng không cần Thiết phải đến thư viện cùng mình.
“Nếu chúng ta đến thư viện thì chắc tớ phải làm phiền cậu một chuyện.” Đặng Uân rất ngượng ngùng.
Nhạc Di nghĩ chuyện đó rất khó khăn, dù sao trông Đặng Uân cũng khó xử như vậy.
“Tớ mong cậu có thể đến nhà nói chuyện với bố mẹ tớ.”
“Không thì họ sẽ cho rằng tớ đi ra ngoài chơi.” Đặng Uân rất xấu hổ.
Nếu có thể, thật sự không muốn để người khác biết chuyện này, dù hai người Đặng Phàm sẽ cho cô mặt mũi trước mặt người ngoài, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được.
Cố Nhạc Di sửng sốt, sau đó gật đầu, “Tớ biết rồi.”
“Thật ngại quá.” Tuy rằng cũng có thể coi như mời bạn đến nhà chơi mà thôi, nhưng nó cũng mang theo chút cảm giác bắt buộc.
“Đâu có, tớ đã sớm muốn đến nhà cậu chơi rồi.” Muốn xem phòng Đặng Uân một chút..