Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy
Sau khi không biết đã đi qua mấy công ty môi giới rồi, Đặng Uân mặc kệ.
Cô quyết định tìm một nhà môi giới nổi tiếng và đi thẳng vào.
Lúc đầu, cô còn hơi chi ly, lo lắng đến đây sẽ nhận được sự kinh sợ.
Nhưng bây giờ mới phát hiện ra, những nhà môi giới nhỏ đều không quan tâm mình, chi bằng cô tìm đến nơi lớn hơn.
Vương Đống là một người mới, cách giới thiệu nhà ở thì tương đối hàm hậu.
Không giống với các đồng nghiệp xung quanh, anh nói chuyện rất chân thành.
Cộng thêm tạo cảm giác không chuyên nghiệp cho người nghe, do đó mặc dù là một nhân viên nhưng cũng thành tạp vụ.
Nào là rót nước, lấy tư liệu, sao chép tài liệu đều là chuyện của anh.
Vương Đống không thấy buồn bực ư? Tất nhiên là bực rồi, Dù sao thì làm nhân viên chuyên nghiệp là dựa vào việc kiếm lời từ trích phần trăm hoa hồng.
Chỉ có chút tiền lương tạm thế này thì làm sao mà sống được.
Nhưng anh cũng chẳng có cách nào, miệng lưỡi thì không biết ăn nói, có một khách hàng thì cũng bị đồng nghiệp cướp mất.
Sau đó, lại có một đống việc bị đẩy cho bản thân làm, anh muốn học thêm gì đó thật khó khăn.
Vào thời điểm Vương Đống đang suy xét có nên đổi nghề hay không, Đặng Uân xuất hiện.
Sau khi Đặng Uân tiến vào, có người môi giới nhìn thấy cô, ngắm nghía lên xuống thì tự động kết luận, người này sẽ không mua nhà nên không cần phải tốn thời gian.
“Vương Đống, có khách hàng này.” khách hàng đến thì không thể không đón tiếp, Nếu không trưởng cửa hàng biết nhất định sẽ mắng cho một trận.
Chẳng phải có tên nào đó đang nhàn rỗi hay sao, đúng lúc có thể đón tiếp người ta.
Và họ còn đỡ bị cửa hàng trưởng nói là cướp mất khách hàng và không cho người mới có cơ hội.
Vương Đống vừa nghe thấy có khách hàng thì mừng rỡ, đợi đến lúc đi ra thì anh bất ngờ.
Đúng là có khách hàng nhưng đối phương lại là một đứa trẻ.
Có thể mua nhà không nhỉ? Vương Đống chợt thấy lạnh lẽo.
Anh có đang nghĩ bụng, không biết khách hàng nào mà lại đến lượt mình.
Dẫu trưởng cửa hàng đã từng nói bọn họ phải giúp đỡ mình, nhưng mấy người đó chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện, chứ chẳng giúp đỡ gì.
Vương Đống thấy rằng, Chắc chuyến này sẽ không thể bán được nhà.
Nhưng nghĩ lại thì dù không mua cũng không sao, người đến có thể nghe anh giảng giải cũng được.
Nghĩ đến đây, Vương Đống không khỏi lên lại dây cót: “Xin chào.”
Đặng Uân liếc qua đã biết đây là một người mới.
Nhưng người mới cũng tốt, họ sẽ vì chỉ tiêu làm việc mà có thái độ càng tốt.
Khác với những nhân viên cũ, mấy người tiếc rẻ việc nói chuyện tư vấn.
“Chào anh, tôi đến để tìm mua nhà.” Đặng Uân nhanh nhẹn đưa ra yêu cầu.
Vương Đống luống cuống tay chân ghi nhớ lại những yêu cầu của cô: “Để tôi đi tìm một chút.”
Vương Đống còn không quên rót một chén nước cho Đặng Uân.
Hành động này khiến cô rất hài lòng.
Chẳng bao lâu, anh đã cầm mấy tập tư liệu về nhà đất và bắt đầu giới thiệu cho Đặng Uân.
Chớ thấy Vương đống là một người mới, cách ăn nói chưa được tốt.
Nhưng anh ta rất chú tâm, sau khi tan tầm sẽ quen đường quen hiểu mà đi đến tiệm bất động sản và còn đi khảo sát thực địa.
Sau khi nghe yêu cầu của Đặng Uân, anh đã biết những căn nhà này không phù hợp với yêu cầu của cô.
Nhưng cũng lo rằng nếu không lấy tư liệu, khách hàng sẽ có cái nhìn không chuyên nghiệp về mình.
Sau khi Đặng Uân nghe xong hai căn nhà, cô bảo dừng: “Anh rất quen thuộc với những căn nhà này." Tuy rằng đang cầm tư liệu để đọc, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện.
Người này có đôi khi sẽ không nhìn chằm chằm chúng.
Là một người có tâm với nghề.
"Chúng ta có thể đi đến thực địa không?"
Cô có trực giác rằng, có lẽ hôm nay mình đã gặp may mắn.
Ai đó chắc chắn sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ lớn.
"Được." Vương Đống không nghĩ tới khách hàng sẽ muốn đi xem nhà ở.
Anh sửng sốt nhưng cũng chấp nhận, tư liệu chỉ là thứ ở trên giấy, chứ bên trong thực tế ra sao thì anh cũng không biết.
"Cô muốn xem hai căn hộ này sao?" Vương Đống ghi lại phương thức liên lạc của chủ nhà.
“Tôi muốn xem hết.” Tuy rằng cô chưa xem tư liệu của vài căn hộ khác, nhưng cô tin chắc chúng đều không tồi.
Cái gì, xem hết á? Vương Đống hoàn toàn không hiểu được.
Đây là người ăn no rảnh rỗi nên đến đây tiêu khiển sao?
Nếu đổi lại thành một người tư vấn khác, họ đã sớm không đáp lại Đặng Uân.
Chẳng lẽ người này nghĩ rằng họ rảnh rỗi lắm sao?
Vương Đống không có cách nào khác.
Mặc kệ sẽ như thế nào, anh cũng không muốn từ bỏ.
Có thể là người lớn trong nhà bận đi làm nên để cho con cái đến đây xem nhà cửa trước.
Với suy nghĩ như vậy, anh dẫn Đặng Uân đi xem nhà ở.
Nhưng anh không biết rằng, cả hai vừa rời đi thì đã có người cười nhạo mình.
“lại còn đi xem tất cả các căn hộ, tôi thấy đây chỉ là đến tiêu khiển thôi.”
“Có ai bảo không phải đâu.”
“Thôi được rồi, Vương Đống cũng không dễ dàng.
Mãi mới có một khách hàng, dù là biết để dỗ cậu ta vui.
Nhưng cậu ta thì có thể làm sao được cơ chứ.”
“Đúng thế, coi như là đi ra ngoài giải sầu, cứ ở lì trong tiệm cũng chán mà.”
“Cũng đúng.”
Bọn họ đều nhận định rằng, chuyến ra ngoài lần này của Vương Đống là đi dạo với trẻ con, còn việc có thể ký kết hợp đồng? Chuyện đùa.
Vương Đống cũng biết khả năng thành công không cao.
Nhưng sau khi lái xe điện đưa Đặng Uân đi xem mấy căn phòng, anh cũng thấy hơi nóng nảy.
“Chúng ta cũng xem sáu căn hộ rồi.
Không biết rốt cuộc là cô nhìn chúng cái nào nhỉ?" Đang mùa hè nóng bỏng, dù có đi xe điện cũng thấy nóng.
Không tồi, có thể nghĩ đến bây giờ mới giận dữ cũng là một người có tính cách rất được.
Đặng Uân đã sớm nghĩ kỹ rồi: “Ngoại trừ căn hộ thứ hai, năm cái còn lại chỉ là vấn đề giá cả."
Xí, xem sáu cái chọn năm cái, sau đó nói đến vấn đề giá cả.
Vương Đống cũng có thể dự đoán được câu nói tiếp theo là ngại quá, tôi không có tiền.
“Nếu tôi thanh toán xong xuôi hết.
Hôm nay sẽ trả tiền hết, Không biết khi nào đối phương có thể trả căn hộ cho tôi?"
"Thêm nữa, không biết giá cả có thể giảm bớt được bao nhiêu?"
Mua đất tất cả chắc chắn sẽ có phần trăm ưu đãi.
Dù sao, trước tiên là vì chắc chắn họ đã đợi ngày tiền về túi không biết bao nhiêu lâu.
Vương Đống sợ ngây người: “Cô, cô không đùa tôi đấy chứ?"
Đùa anh ấy hả? "Anh nghĩ là tôi không thấy nóng à?" Đặng Uân không khách khí trợn trắng mắt.
"Anh nóng, chẳng lẽ tôi không ư?"
Cho tôi xin, Tôi còn đang lo đen đây này, anh không biết muốn làm ra trắng lên là một chuyện khó khăn cỡ nào sao.
"Cô phải biết rằng, đợi đến khi chủ nhà đến, bàn xong giá cả là phải trả tiền."
“Nếu cô đùa tôi chơi thì không sao, vì tôi làm nghề này.”
Không tệ, lại còn khuyên nhủ người khác, nhưng dùng cái đầu không được tốt lắm.
"Tôi quyết định rồi, tôi không hề có ý định đùa anh chơi."
"Thôi nhanh nhanh lên, làm xong thì anh có thể tan tầm, tôi cũng có thể trở về nghỉ ngơi." Đặng Uân rất sốt ruột.
Giờ phút này, cô chỉ muốn trở về khách sạn nằm: “Ngày mai là có thể đi qua làm thủ tục giấy tờ.”
“Xử lý sớm một chút, để tôi còn có thể cho thuê phòng.”
“Đúng rồi, đại lý bên anh có cho thuê phòng ốc chứ?” Đặng Uân cũng không muốn đi tìm người môi giới khác nữa, mà thẳng thắn để cho Vương Đống xử lý.
Người này rất tốt, tuy rằng cũng lo lắng mình sẽ không mua nhà, nhưng mùa hè nắng chang chang vẫn cùng cô đi các nơi.
“Cô không sử dụng à?” Vương Đống cho rằng khách hàng sẽ mua về để ở, chưa từng nghĩ lại để cho thuê.
“Tôi không phải người ở đây.”
“Chúng ta nhanh chóng ký kết hợp đồng đi, tôi còn đi nghỉ ngơi nữa.”
“Đến lúc đó anh giúp tôi cho thuê luôn nhé.”
Đặng Uân suy nghĩ một chút.
Cô còn chưa biết nên thu tiền thuê nhà ra sao.
Dù có là ba tháng thua một lần thì cũng rất phiền phức, bởi cô cũng không thể luôn luôn đến đây được.
Thêm vào đó, nếu như có đồ đạc hỏng hóc thì phải sửa chữa ra sao.
Dù sao cô cũng không thể ở thành phố A mà gọi người từ xa sửa chữa được.
Sau khi Đặng Uân suy nghĩ xong, nếu được, không biết có thể để cho Vương đóng hỗ trợ xử lý cho thuê nhà cửa hay không? Cô sẽ trả thêm tiền cho anh ta.
Hơn nữa, như vậy anh ta còn có thể quan tâm giúp.
Vấn đề là nếu anh ta không ở trong ngành môi giới này nữa thì không biết có tiếp tục hỗ trợ hay không.
Yêu cầu của Đặng Uân không cao, cô mong người này có thể giúp đỡ mình được ba năm liền kề đây.
Sau đó, cô có thể tự quản lý..