Xuyên Đến Mạt Thế Đại Phản Diện
Tôi bước lên thêm vài bậc thang, tiếng cắn nuốt cùng gầm gừ của xác sống đã gần ngay trước mắt.
Tôi đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt tôi chính là một "người" mặc đồng phục điều dưỡng đang điên cuồng cắn xé cánh tay của một người nào đó.
Cách đó mấy bước chân là một "người" khác mặc đồ bệnh nhân đang sung sướng cầm một quả tim to bằng lòng bàn tay cho vào miệng.
Rồi lại có những "người" khác ở gần đó đang thưởng thức những cái xác máu me một cách ngon lành, gương mặt gần như biến dạng có thể nhận thấy sự hưởng thụ như đang thưởng thức tiên dược.
Cơn buồn nôn vốn dĩ đã vơi đi đôi phần lại lần nữa quay lại, sự ghê tởm tự tận sâu trong tâm hồn khiến tôi muốn vung tay thiêu rụi hết tất cả những "con người" đang vui vẻ thưởng thức "bữa ăn" ở trước mặt này.
"Cứu tôi với!"
Đột nhiên tôi lại nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Mặc dù trong lòng biết rõ rằng hi vọng sống sót của người kia là rất thấp, nhưng không hiểu vì sao trong lòng tôi lại vô cùng muốn chạy đi cứu người kia.
Đó là một sự thôi thúc kì lạ của thứ mà mọi người vẫn luôn gọi là giác quan thứ sáu, và tôi thì lại khá là tin tưởng trực giác của mình.
Thế là tôi đưa tay lên, một ngọn lửa từ lòng bàn tay phun ra như một con rắn nhanh chóng quấn lấy tên xác sống mặc đồng phục điều dưỡng nọ, rồi trong vòng chưa đầy hai hơi thở, con rắn lửa của tôi đã nhanh chóng thiêu rụi con xác sống kia, khiến nó hoá thành một đống tro rơi rớt trên mặt đất.
Những con xác sống kia cảm nhận được động tĩnh của tôi lập tức dừng lại mọi động tác.
Bọn chúng dùng đôi con ngươi đã tổn hại của mình hướng về phía con xác sống đã bị thiêu chết kia.
Sau đó giống như đã nhận được tín hiệu nào đó, một con xác sống trong số bọn chúng chậm rãi đứng dậy rồi lững thững đi về phía cầu thang.
Tôi âm thầm điều chỉnh hô hấp, đôi mắt vô cùng tập trung nhìn con xác sống đang chậm rãi đến gần.
Đợi cho đến khi nó còn cách cầu thang chừng ba bước, rắn lửa lại lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay tôi.
Sau đó theo sự điều động của tôi, rắn lửa lại lao về phía con xác sống đang đến gần rồi há miệng ngoạm vào một bên cánh tay đang đưa ra phía trước thăm dò của nó.
Vậy nhưng lần này không được suôn sẻ cho lắm.
Mặc cho ngọn lửa của tôi đã bùng cháy rất nhanh, chưa được mười giây đã thiêu rụi hoàn toàn con xác sống nọ, thế nhưng nó vẫn vừa kịp rống lên một tiếng.
Tiếng rống của nó chói tai kinh khủng, như một loài động vật nào đó bị chọc tiết.
Tiếng rống vừa phát ra thì lập tức tất cả những con xác sống ở bên cạnh đã dùng tốc độ nhanh nhất mà chúng có được để đứng lên, sau đó lại dùng cái tốc độ đó đi về hướng hai con xác sống đã bị giết.
Tôi nhíu mày nhìn bọn chúng, trong lòng suy nghĩ rất mông lung.
Với sức lực của tôi hiện tại, dùng dị năng giải quyết một con xác sống trong một lần thì không có vấn đề gì, tôi có thể vừa giải quyết từng con một vừa hấp thu tinh thạch để hồi phục năng lượng cho lần sử dụng dị năng kế tiếp.
Thế nhưng nếu là cả một đám như thế này thì yêu cầu về năng lượng là rất lớn, mà với tình trạng của tôi hiện tại thì chắc chắn là cung không đủ cầu, còn chưa kể đến việc trên người tôi hiện tại đâu đâu cũng là vết thương, dù có trâu bò đến mấy thì khẳng định cũng không thể chịu nổi.
Tôi hiện tại có hơi hối hận, nếu biết trước số lượng xác sống ở trên đây nhiều hơn bên dưới gấp mấy lần thì tôi đã chẳng dại mà chạy lên làm gì, cứ đợi đám người kia rời đi hết rồi đi xuống là được.
Giờ thì hay rồi, người kêu cứu ở trên này còn chưa biết cứu được hay không thì cái mạng này cũng sắp mất luôn rồi!
Tôi liếc mắt nhìn một đàn xác sống đang chậm rãi đi về phía bên này vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, nếu có thể lợi dụng địa hình một chút, biết đâu tôi có thể thoát được?
Thế là tôi nhanh chân chạy xuống lầu, trong đầu đang nghĩ đến việc dùng địa hình rộng rãi của đại sảnh để xử lý từng tốp từng tốp một riêng lẻ.
Mặc dù sẽ hơi mệt một chút, nhưng nếu có đủ nguyên thạch thì chắc sẽ chống đỡ được.
Thế nhưng khi vừa đặt chân xuống đến đại sảnh thì trong đầu tôi lại nảy ra một suy nghĩ rằng: hay là không cứu nữa?
Tôi nhìn cánh cổng bệnh viện mở toang chỉ cách tôi có mấy mươi bước chân, trong lòng bỗng dưng rối rắm đến lạ.
Cảm giác này thật là xa lạ quá, đã bao nhiêu lâu rồi tôi chưa từng rối rắm như thế này?
Bỗng nhiên tôi muốn cười.
Nếu có một cái gương ở đây, tôi chắc chắn sẽ tự nhìn vào gương rồi thốt lên rằng: cười cái kiểu gì mà gian tà quá! Nhưng mà tôi cảm thấy trong lòng rộn ràng thật, và tôi thật sự tận hưởng cái cảm giác rối rắm trộn lẫn với sợ hãi và hưng phấn này.
Tôi rối rắm chẳng bao lâu thì đã nhanh chóng quyết định, dù sao thì cũng đã làm người tốt nửa đường rồi, dù có cứu được hay không thì cứ làm theo trực giác cái đã.
Dù cho có không cứu được đi chăng nữa thì trong lai, khi tôi nhớ về khoảnh khắc này ít nhất tôi sẽ không hối hận vì lúc này đã không làm bất cứ điều gì.
Thế là tôi xốc lại tinh thần, tay phải nắm chặt lấy thanh sắt, tay trái vươn ra trước làm thành tư thế giống như trong mấy phim kiếm hiệp.
Những con xác sống đầu tiên đã lăn xuống tới nơi.
Ngoài việc cơ thể bị hỏng hóc đôi chút do chúng không thể dùng chân để đi xuống, thế nhưng điều đó vẫn chẳng ảnh hưởng đến hoạt động của bọn chúng bao nhiêu.
Tốp đầu tiên lăn xuống gồm khoảng bảy con.
Tôi vừa nghĩ đến cái vòng lửa vào lúc sáng vừa nghĩ đến con rắn lửa mà tôi vừa nghĩ ra trong lúc đánh nhau với mấy con xác sống dưới đại sảnh lúc nãy, sau đó cố gắng tưởng tượng cảnh hai chiêu thức đó kết hợp lại với nhau, miệng thì không ngừng lẩm bẩm rằng: "Một cái con gì đó biết di chuyển và sát thương diện rộng, một con nào đó có sát thương diện thật là rộng!"
Tôi vừa nhìn mấy con xác sống kia vừa lẩm nhẩm như một người điên, sau đó đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh của một con hà mã màu hồng, đó là hình ảnh hoạt hình được in trên mấy quyển tập mà tôi hay thấy trong nhà sách.
Cũng ngay lúc đó dị năng trong người tôi đột ngột chuyển động.
Tôi có thể cảm thấy một nguồn năng lượng cực kỳ dồi dào đang dần dần tập trung xuống lòng bàn tay trái của tôi.
Sau đó thì với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, một quả cầu lửa dần dần tụ tập ở trước lòng bàn tay của tôi như trong mấy bộ phim tiên hiệp.
Quả cầu ngày càng lớn dần, hình thù cũng thay đổi dần.
Tôi trố mắt nhìn quả cầu màu đỏ ánh vàng đã to bằng một con husky ở trước mặt, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sung sướng đến tột cùng.
Thật là đỉnh!
Tôi tự âm thầm khen bản thân.
Ấy mà đợi đến khi cái quả cầu kia hoàn toàn thành hình thì tôi chỉ có biết đứng đó như một pho tượng, khóe miệng theo nhịp thở mà run rẩy không ngừng.
Cái quả cầu lửa kia đã hoàn toàn biến thành một con hà mã to lớn có sức sát thương diện rộng như tôi mong đợi, nhưng cái gương mặt tấu hề kia là thế nào? Bộ nó không thể nào uy vũ một chút như mấy con hà mã ở ngoài đời thật sao?
Ừ thì đúng là tôi chưa từng nhìn thấy hà mã ở ngoài đời thật bao giờ, vừa nãy suy nghĩ cũng có hơi lệch lạc một xíu, nhưng vừa nãy tôi đã tự đính chính trong suy nghĩ rồi mà, tôi đã tưởng tượng ra một con hà mã mặc chiến giáp cực kỳ uy vũ đấy!
Tôi nhìn con hà mã thân hình chiến binh mà gương mặt thì chẳng khác nào âm binh hai giây, sau đó thầm ra lệnh: "Lên!" ở trong đầu.
Con hà mã vừa nhận được mệnh lệnh liền lập tức xông lên, những con xác sống bị nó tông vào đều ngã nháo nhào, sau đó những ngọn lửa mà con hà mã đính lên trên người sẽ bắt đầu cháy lên và không ngừng thiêu đốt, cho đến khi con xác sống đó đã hoàn toàn hóa thành tro thì ngọn lửa mới nhỏ dần rồi từ từ lụi tắt..