Xuyên Đến Mạt Thế Đại Phản Diện
Nếu như cuộc đời của tôi là một quyển truyện, vậy thì chương này chắc chắn sẽ có tên là "Vô tình nhặt được nữ chính".
Sáng sớm, khi tôi vẫn còn đang say giấc nồng thì Lư Hữu Ngọc lại dùng biện pháp vũ lực để gọi tôi dậy.
Vừa mở mắt tôi đã ngồi dậy đấm đá anh ta túi bụi, nhưng Lư Hữu Ngọc lại không tỏ vẻ hâm hâm như bình thường, ngược lại trông anh ta vô cùng nghiêm túc, ngón tay trỏ đặt lên miệng tỏ ý muốn tôi bình tĩnh lại, sau đó chỉ về một hướng rồi nói: "Cảnh Mặc lại bị như thế rồi, hay là cô đến xem em ấy một chút đi!"
Tôi nghe thấy thế liền an tĩnh lại rồi quay đầu nhìn Cảnh Mặc.
Em ấy đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, ánh mắt trống trải nhìn về phía xa xôi vô định.
Tôi chà chà mũi, hít một hơi sâu lấy tinh thần rồi đứng lại đi đến ngồi cạnh Cảnh Mặc.
Tôi bắt chước em dõi mắt nhìn về một phía xa xôi bên ngoài cửa sổ.
Ở ngoài đó những đám mây đen dày đặc giăng kín trời, những tia nắng ấm áp của buổi bình minh như những nụ hoa trinh nữ e thẹn trốn phía sau màn mây, khiến cho người nhìn vào vừa hi vọng, cũng vừa thổn thức.
Chúng tôi yên lặng ngồi ngắm trời mây như vậy được khoảng mười phút thì bỗng dưng Cảnh Mặc cứng đơ quay đầu nhìn tôi, một hàng nước mắt đột ngột ứa ra lăn dài trên má, em nói: "Chị ơi, gần đây có người sắp chết!"
Tôi có hơi sửng sốt trước lời nói của em.
Đợi cơn sửng sốt qua đi thì tôi mới nhẹ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Mặc, dịu dàng hỏi: "Làm sao em biết?"
Cảnh Mặc lau đi giọt nước mắt trên mặt rồi đáp rằng: "Từ sau ngày hôm đó thì em đột nhiên có thể cảm nhận được sự sống của mọi vật.
Chị ơi, chúng ta phải nhanh lên! Em cảm nhận được sự sống của người đó đang trôi đi rất mau!"
Tôi nghe xong cũng nhanh chóng nghiêm túc lại.
Tôi quay đầu ngoắc tay ra hiệu với Lư Hữu Ngọc, anh ta nhìn thấy liền vội vã chạy qua, sau đó cúi đầu chạm vào vai Cảnh Mặc để trấn an rồi hỏi: "Cảnh Mặc đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ đi cứu người đó.
Em có cảm nhận được người đó đang ở đâu không?"
Cảnh Mặc lắc đầu đáp rằng: "Em không sợ, chỉ là cảm xúc của em đang bị ảnh hưởng đôi chút, qua một lát là sẽ ổn thôi!"
Sau đó em chống người đứng lên, vừa nắm lấy tay tôi vừa bước nhanh ra cửa.
"Chúng ta đi nhanh thôi, muộn thêm một chút nữa thì người đó sẽ chết mất!"
Chúng tôi vội vàng bước nhanh giữa tiết trời u ám.
Hôm nay không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ, không có tiếng người, không có tiếng súng, cũng không tiếng gầm gừ của xác sống.
Chúng tôi cẩn thận đi men theo những bức tường gần như đổ nát, tiếng gạch vỡ vang lên lạo xạo dưới chân.
Đi hết chừng năm sáu con đường, rẽ qua ba bốn ngã thì cuối cùng Cảnh Mặc cũng chịu dừng chân.
Em đứng trước một đống đổ nát chất cao như một ngọn núi nhỏ, ngón trỏ chỉ vào những viên gạch vụn vỡ, giọng run run sợ hãi nói: "Ở bên dưới đó."
Tôi và Lư Hữu Ngọc vừa nghe xong liền nhanh chóng xắn tay áo lên lao vào bắt đầu công việc đào bới.
Cảnh Mặc đứng ở phía sau nhìn thấy vậy cũng liền vội vã chạy lên chỉ chỗ cho chúng tôi, tiếp đó còn phụ một tay cùng chúng tôi đào.
Một giờ lằn lặng trôi qua, tất cả chúng tôi đều đã thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Lư Hữu Ngọc ngồi xổm một bên mệt mỏi chống cằm, tôi thì ngồi bệt dưới đất thở phì phò, ánh mắt thương xót nhìn đứa trẻ Cảnh Mặc vẫn còn đang nỗ lực đào bới.
"Cảnh Mặc à, hay là nghỉ ngơi một chút đi!"
Lư Hữu Ngọc nhìn không nổi nữa bèn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng Cảnh Mặc dường như không hề nghe thấy lời của anh ta, hai bàn tay bé nhỏ gầy guộc vẫn còn đang không ngừng xới gạch tìm kiếm.
"Sắp đến rồi, em có thể cảm nhận được!"
Vừa nói Cảnh Mặc vừa không ngừng tìm kiếm.
Thấy chúng tôi ngồi yên không làm gì, Cảnh Mặc vội vã quay đầu về phía chúng tôi, nước mắt lưng tròng, đôi hàng mi rũ xuống, em mếu máo nói: "Giúp em với!"
Tôi bị những giọt nước mắt của em làm cho xao lòng.
Mặc dù biết rằng ở thời đại này cái chết là điều quá đỗi tầm thường, thậm chí còn tầm thường hơn cả việc ăn uống tắm gội.
Thế nhưng khi đối mặt với một đứa trẻ có tấm lòng trong sạch đến không chút tì vết như Cảnh Mặc, tôi cũng không đành lòng để em ấy phải chịu nỗi khổ lực tòng tâm, thấy chết nhưng không thể cứu.
Vậy nên tôi liền thở dài đứng lên, sau đó dồn tất cả dị năng vào lòng bàn tay rồi bắt đầu tưởng tượng.
Muốn dọn dẹp đống đổ nát này thì nhất định phải là một con vật nào đó vừa lớn vừa khoẻ.
Một con voi thì sao? Có lẽ không thích hợp lắm!
Một con trâu mọng? Có vẻ siêng năng đó nhưng hình như không đào được đâu!
Tê giác thì sao nhỉ? Có vẻ ủi hơi bị siêu ấy, nhưng mà ổn không nhờ?
Nghĩ đi tính lại, cuối cùng từ lòng bàn tay tôi xuất hiện một ngọn lửa tròn vo có đường kính khoảng hai mươi centimet, rồi từ trong ngọn lửa đó, một con chuột chũi bằng lửa dần dần thành hình.
Con chuột chũi cao đến hơn phân nửa bắp chân tôi, thân hình nhỏ nhắn linh động.
Vừa thành hình nó đã nhúc nhích cái mũi nhỏ rồi âu yếm cọ vào chân tôi.
Tôi liếc mắt chỉ tay, con vật thông minh liền lập tức hiểu ý mà chạy vội đến nơi Cảnh Mặc đang ngồi rồi đào một lỗ chui xuống phía dưới.
Lư Hữu Ngọc vừa nhìn thấy cảnh này liền ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Anh ta đứng dậy chạy vội đến bên cạnh tôi rồi vỗ một cái thật mạnh vào lưng tôi, khiến tôi có cảm giác mém chút đã nôn luôn cả tim gan phèo phổi ra ngoài.
"Đau!"
Tôi vừa xoa chỗ bị đánh vừa bực bội hét lên, nhưng anh ta chẳng thèm quan tâm một chút nào, chỉ vừa ngoác miệng cười vừa hưng phấn nói: "Sao cô có cái này mà không lấy ra sớm? Làm hại tôi phải đào đến gãy cả móng tay đây này!"
Lư Hữu Ngọc nói xong còn chìa móng tay ra cho tôi xem, nhưng tôi chỉ liếc nhìn anh ta rồi đập vào hai bàn tay đang chìa ra một cái thật đau, tiếp đó cao giọng nói: "Tôi cũng mới nghĩ ra thôi! Với lại, dường như dị năng của tôi có gì đó không đúng lắm nên tôi cũng có hơi lo lắng khi dùng đến!"
Lư Hữu Ngọc gật đầu theo nhịp tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ánh mắt thì vẫn cứ dán chặt vào cái hố nơi bé chuột chũi của tôi đã đào xuống rồi biến mất.
Một giờ đồng hồ lại trôi qua, cuối cùng thì bé chuột chũi của tôi đã có tín hiệu mới.