Chương 17: Bá Tổng Tiểu Khả Ái (17)

Xuyên Nhanh: Nam Thần Lặng Lẽ Thích Ta

Edit:Ochibi

Nghĩ đến hôm nay lão gia bắt thiếu gia đính hôn, mà thiếu gia cố tình mang theo thiếu nữ mấu chốt này lại đây, lão quản gia lo lắng nhất chính là lão gia sẽ tức giận.

Đến nỗi mẹ con Thơ Ngữ Lam có khó xử hay không, cũng không ở trong phạm vi suy nghĩ của ông, so sánh với Lệ gia, thương giới của Thơ gia mới chỉ xa xa chưa đủ nhìn.

“Tiên tiểu thư bên này mời,” lão quản gia chỉ huy người phía sau tránh đường, nhưng đợi mãi vẫn thấy người bên cạnh ngốc ngốc không nhúc nhích.

Lão quản gia chuẩn bị quát lớn, tiếp theo liền nghe được âm thanh không khí đồng thời đảo hút, theo tầm mắt mọi người lão quản gia quay đầu lại.

Sau đó, cũng một đám ngây ngẩn cả người.

Thiếu nữ đi cùng thiếu gia ngay từ đầu không lộ mặt, mà hiện tại đối phương ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt quá non mềm như được thượng đế hôn môi.

Đó là một khuôn mặt xinh đẹp cỡ nào!

Xinh đẹp đến không thể tưởng tượng, ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng.

“Quản gia, mong ông tránh người ra.” Âm thanh Lệ Đình lạnh băng nổ vang bên tai lão quản gia, làm người sau rốt cuộc hồi thần, đám người hầu phía sau quản gia cũng tránh đường.

Nhưng biểu tình trên mặt như cũ hoảng hốt.

Vị Thơ tiểu thư trước cửa kia đã đủ xinh đẹp, không ngờ người trước mắt còn xinh đẹp hơn.

Xinh đẹp đến nỗi một cái nháy mắt đủ hạ gục mười cái Thơ tiểu thư.

Hơn nữa Lệ thiếu đối với thiếu nữ đặc biệt ôn nhu, bọn họ không cần tự hỏi, đã nghĩ đến Thơ tiểu thư quăng mũ cởi giáp.

Có đám người lão quản gia nhường đường, Tiên Tảo Tảo liền đẩy Lệ Đình đi đến cửa lớn, “Lệ ca ca, giữa trưa em có thể ăn năm cái đùi gà hay không?”

Kiêng dè hình tượng kiều hoa, Tiên Tảo Tảo cố tình đè thấp thân mình ghé vào bên tai Lệ Đình, nhỏ giọng đến không thể nhỏ giọng hơn.

Lệ Đình xác thật đáp ứng Tiên Tảo Tảo rồi, rời nhà cũ liền cho cô ăn đùi gà.

Hắn cười thầm, cái đồ tham ăn này.

“Có thể, em không phải muốn cầm phổ sao, sau khi có được đầu tiên là đàn một khúc cho tôi nghe.”

“Vâng…… Được thôi.” Tiên Tảo Tảo ngẫm lại sau đó gật đầu, ngoan ngoãn khiến Lệ Đình lần nữa giơ lên khóe môi.

Hai người lơ đễnh nói chuyện với nhau, thậm chí không chú ý tới bọn họ có thân mật đặc biệt, nhưng quần chúng vây xem lại nhìn ra.

Nói nghe, Lệ thiếu khi nào cùng người khác thân mật như vậy?

Nhưng không đợi đám người lão quản gia suy nghĩ cẩn thận, Tiên Tảo Tảo bên kia đã đẩy Lệ Đình tới cửa.

Mẹ con Thơ Ngữ Lam đứng ở cửa, hai người bên ngoài bị Tiên Tảo Tảo làm cho sốc tại chỗ.

Thơ phu nhân miễn cưỡng còn có thể duy trì tươi cười, bà ta không nghe nói khi nào có một vị vưu vật như vậy, còn phải xác định quan hệ thiếu nữ với Lệ Đình trước, không thể nháo quá nhiều.

Mà Thơ Ngữ Lam liền bất đồng, mỹ mạo thiếu nữ là vũ khí có sát thương cường đại nhất của cô ta, dưới sự đánh sâu vào của mỹ mạo đối phương, cô ta ghen ghét tròng mắt đỏ cả lên.

Sao lại có thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy?

Đẹp đến khiến cô ta không chịu nổi, làm cô ta muốn huỷ hoại đối phương!

Thơ Ngữ Lam lòng tràn đầy ghen ghét, thậm chí tạo hình đều đã quên, chỉ có tràn đầy ghen ghét trong đầu!

Càng ghen ghét, Thơ Ngữ Lam càng thầm hạ quyết tâm, cô ta nhất định phải cướp đi Lệ Đình!

Tiên Tảo Tảo lễ phép cười với hai mẹ con Thơ Ngữ Lam, nhưng nhận về chỉ là ánh mắt lạnh.

Trong đó ánh mắt Thơ Ngữ Lam quả thực có thể phun hỏa.

Tiên Tảo Tảo suy nghĩ một chút: “Tiểu Nhất! Có người hung dữ với ta.”

Người này còn không phải là minh tinh trên xe taxi sao, tính tình rõ xấu.

Nhưng Tiên Tảo Tảo lúc trước che mặt, cô nhận ra Thơ Ngữ Lam, chứ Thơ Ngữ Lam không nhận ra cô.

001: “Đánh cô ta! Không, không đúng, bé ngoan a, cô phải nhớ kỹ mình là kiều hoa, lúc này có thể nhờ đối tượng công lược hỗ trợ, nhờ đối phương hỗ trợ cũng là cách gia tăng cảm tình nha!”

Tiên Tảo Tảo: “Phải…… Cách nghĩ không tồi!”

001 kiêu ngạo gật gật đầu: “Chứ sao!”

Tiên Tảo Tảo tìm được biện pháp giải quyết tâm tình liền chuyển tốt, cô quay đầu lại nhìn Thơ Ngữ Lam một cái, chọc chọc Lệ Đình: “Vị tiểu tỷ tỷ kia là ai vậy?”

Nghĩ đến hai mẹ con Thơ gia kia, mặt Lệ Đình nháy mắt lạnh xuống, “Là người không liên quan.”

Hắn không đặt mẹ con Thơ Ngữ Lam ở trong mắt, thậm chí cũng chưa liếc mắt nhìn một cái, cho nên không có thấy ánh mắt đối phương nhìn vật nhỏ.

24/1/2020

Nhấn Mở Bình Luận