[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
Cô vẫn nhiệt tình như cũ, Tần Thanh mờ mịt, nhiệt tình còn kia, vậy lúc anh hỏi cô... Sao lại không thấy hồi âm chứ...
Thiên tài đều có chứng cưỡng bách, Tần Thanh cũng không ngoại lệ.
Hắn thích thăm dò những thứ không biết, cũng thích đi thăm dò Lục Nhất Lan, hành vi của cô, hoàn toàn không phù hợp logic.
Một chiếc xe đạp màu đen ở phía trước, một chiếc xe đạp hồng nhạt đi theo phía sau.
Một lúc sau, phía trước thì nhanh, phía sau thì chậm, rõ ràng là hoàn toàn trái ngược, nhưng giữa hai người vẫn luôn giữ khoảng cách không sai biệt lắm.
Chờ sau khi đến hẻm nhỏ, hai người mới chạy song song với nhau.
Tần Thanh hỏi, "Cậu gần đây rất bận?"
"Tất cả mọi người đều bận nha." Lục Nhất Lan xả một rổ công thức hoá liền tươi cười, "Thi đại học mà."
Anh không muốn nghe cái này.
Tần Thanh có tính hướng dẫn hỏi, "Cậu chán ghét tớ?"
"Không có." Lục Nhất Lan trả lời rất kiên định, "Là cậu chán ghét tớ mới đúng." Cô liếc mắt, cảm xúc trên mặt không thể nói tốt, cũng không thể nói kém, tóm lại rất vi diệu.
"Tớ biết, cậu thích Tô Vãn Vãn."
Bí mật sâu nhất trong lòng niên thiếu bị người khác nhìn trộm, Tần Thanh trong nháy mắt liền cự tuyệt, anh trầm giọng, "Cậu biết?"
"Thích một người, đối phương thích ai thì cũng thể biết."
Giữa hoảng hốt, Tần Thanh nhớ tới bản thân, anh thích Tô Vãn Vãn, cho nên cũng biết Tô Vãn Vãn thích Đông Thần.
"Lớp trưởng, tớ không biết tớ quấn lấy cậu như vậy không biết có thể làm cho cậu có cảm giác bối rối hay không." Lục Nhất Lan ngước mắt, dung mạo không thể so với Tô Vãn Vãn, nhưng bộ dáng rũ mắt che giấu nước mắt vẫn là làm người đặc biệt đau lòng.
"Tớ chính là thích cậu."
"Tớ không dám xuất hiện ở trước mặt cậu, sợ bạn học Tô Vãn Vãn hiểu lầm tớ với cậu..."
Tần Thanh: “...”
Tô Vãn Vãn sẽ không hiểu lầm, bởi vì cô ấy căn bản nhìn không ra, cô ấy thích chính là Đông Thần.
Giải thích như vậy, giống như đang ám chỉ cái gì, cuối cùng Tần Thanh lựa chọn cái gì cũng không giải thích, chỉ nói một câu, "Cậu không sai."
Một câu thực vi diệu.
Còn chưa nói chuyện xong, đã đến nhà Tần Thanh, một ngôi nhà ba tầng, ở chỗ lầu hai có một mảng lớn lá cây rủ xuống, một mảnh màu xanh lá trong đó lại có một vài bông hoa chi chít, thật là xinh đẹp.
Lục Nhất Lan nhìn Tần Thanh, anh đang dựng xe đạp, anh rất cao, và mảnh khảnh nhưng lại không yếu đuối, vừa lúc ánh mặt trời sau trưa, nghiêng góc 45 độ nhìn anh, Lục Nhất Lan cảm thấy, thằng nhóc này thật giống như là trích tiên nha.
Sau khi Tần Thanh dựng xe xong liền nhìn Lục Nhất Lan.
Ánh mắt Lục Nhất Lan nóng cháy cực độ mang theo ý thưởng thức, anh nhíu mày, "Cậu đang nhìn cái gì."
Giọng nói thanh lãnh làm Lục Nhất Lan hồi thần, cô nhanh chóng lắc đầu, "Không có gì."
Tần Thanh ở phía trước, Lục Nhất Lan ở sau, nhìn qua không có gì, nhưng mà cẩn thận nhìn kĩ, là có thể phát hiện lỗ tai Tần Thanh đỏ.
Anh thật sự là không sợ ánh mắt, nhưng mà không biết vì cái gì, Lục Nhất Lan nhìn anh so với người khác nhìn anh không giống nhau.
Người khác là ngưỡng mộ, mà cô ——
Luôn có một cảm giác ham muốn nhào lên chà đạp anh, phải hình dung rằng, đó chính là ánh mắt háo sắc của sói đói.
"Vào đi."
Lục Nhất Lan vào Tần gia, mới vừa tiến đến, đã nghe thấy trong không khí có mùi vị bơ nhàn nhạt, vừa nhìn, trên bàn có một cái bánh kem cỡ siêu lớn.
"Sinh nhật vui vẻ." Lục Nhất Lan xoay người nhìn Tần Thanh, trong ánh mắt tràn đầy chúc phúc.
Tần Thanh không nói gì, chỉ khoác áo khoác lên đi vào phòng bếp, "Cậu chờ một lát."
Trong phòng bếp rất nhanh truyền đến đối thoại của hai mẹ con.
"Con trai, hôm nay sinh nhật con, mẹ đi làm cho con bữa cơm nhé."
Giọng nói Tần Thanh bất đắc dĩ, "Mẹ, hôm nay là sinh nhật con, còn có một bạn học tới, mẹ cũng đừng bêu xấu."
"Vậy được rồi, con thích thì con tự lên đi, mẹ đi đến phòng khách chiêu đãi khách nhân."