[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Editor: Ngạn Tịnh.
Số ngày đếm ngược đến ngày thi đại học từ ba con số biến thành hai con số, lại từ chín mươi mấy xuống năm mươi mấy, bầu không khí trong lớp học cũng ngày càng căng thẳng, ngay cả người tùy ý như Lục Nhất Lan, cũng bắt đầu có loại cảm giác gấp gáp.
Mới buông cặp sách xuống, theo thường lệ đặt cơm nắm lên bàn Tần Thanh, Lục Nhất Lan liền bắt đầu mở sách ra xem.
Sau khi Tần Thanh trở về liền ở bên cạnh yên lặng gặm cơm nắm.
Lục Nhất Lan dùng dư quanh nhìn anh, tướng ăn cực kỳ văn nhã, trong phòng học chỉ có tiếng nhai nuốt nho nhỏ, chính là loại nhỏ tới mức có thể bỏ qua kia.
Nhìn nhìn, Lục Nhất Lan cũng chuyển từ dư quanh nhìn người, mắt đọc sách thành dùng mắt nhìn người, dư quang đọc sách.
“Cậu đang nhìn gì đó?”
“Tớ đói bụng.”
Tần Thanh: “...”
Chàng trai yên lặng nuốt xuống một ngụm cơm, “Đói bụng thì nhìn cơm nắm, đừng nhìn tớ.”
“Bây giờ tớ đã biết lý do thành tích môn ngữ văn của cậu luôn kém hơn mấy môn khác rồi.” Lục Nhất Lan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Chàng trai không ngẩng đầu, cô lại ngưỡng cổ lên, hài hước nói, “Thế mà lại chẳng hề biết được bốn chữ tú sắc khả xan(*).”
(*) Sắc đẹp thay cơm.
“...”
Bút trên tay buông lỏng thiếu chút nữa rớt lên sách bài tập, Tần Thanh dường như bình tĩnh, trong lòng lại bị trêu chọc đến gợn sóng phập phồng.
“Tớ cũng biết, vì sao xếp hạng của cậu lại khó tiến thêm một bước như vậy.”
Đề tài vừa chuyển, Lục Nhất Lan theo ánh mắt của anh nhìn lên sách luyện tập của mình.
“Câu 3, câu 7, câu 11, câu 18 cùng câu 22.”
“Mười phút, làm được hai mươi câu, sai hết 5 câu, xác xuất đúng khó khăn lắm cũng chỉ được 75%, xem ra trở thành bạn cùng bàn với tớ cũng chẳng giúp trình độ toán học của cậu tăng lên chút nào.”
“...”
Dưới vầng hào quang của học bá, cho dù che đậy thế nào thì học tra(*) cũng chỉ là ánh sáng đom đóm.
(*) Học ngu, học dốt, học kém.
Lục Nhất Lan hung tợn liếc mắt nhìn Tần Thanh một cái, kẻ giết chết những cuộc nói chuyện, xứng đáng làm chó độc thân.
Quan hệ giữa hai người từ đơn phương điên cuồng thổ lộ, đến chậm rãi tiếp xúc rồi lại thương tổn lẫn nhau, bất kỳ ai nhìn Tần Thanh đều sẽ phát hiện, Tần Thanh rộng rãi hơn rất nhiều, cho dù loại rộng rãi này cũng chỉ là đối với một người nào đó mà thôi.
Lâu ngày sinh tình, tình sinh tình, sinh nhiều, rồi sẽ thật sự biến thành thâm tình.
Lục Nhất Lan luôn cho rằng bản thân khống chế cốt truyện, vào lúc gặp được chuyện nào đó, cũng là sẽ điên mất.
Ví như vào một buổi tối nào đó, học xong tiết tự học tối, cảm thấy có chút quá mót liền đi WC, sau khi thuận tay cài then cửa nhà vệ sinh trong đêm tối, chuyện khủng bố liền xảy ra.
Sau khi Lục Nhất Lan kéo quần lên, then cài cửa liền không nhận người nữa!
Đập, mở không ra, dùng hết sức của chín trâu hai hổ, vẫn mở không ra.
Liên tục dùng sức, vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
Nhìn di động, Lục Nhất Lan đã chiến đấu ở nơi này gần 40 phút. Mùa hè, ở chỗ này lâu cô cũng cảm giác trên người đều có chút dính nhớp.
Sau một lúc nghỉ ngơi trong nhà vệ sinh ‘thơm phức’, Lục Nhất Lan ngẩng đầu lên.
Trên thế giới này vốn không có cánh cửa nào mở không ra, thử nhiều cách, rồi sẽ có cách ra ngoài được thôi.
Ném cặp sách ra ngoài, một chân Lục Nhất Lan dẫm lên tay nắm cửa, tay nâng lên bíu chặt phía trên, một chân khác dẫm lên chỗ tường bên cạnh.
Tay chân đều dùng sức, cô thiếu chút nữa đã nhảy lên được rồi.
Sau một lần thất bại, cô nhanh chóng thử lần thứ hai, lần thứ ba, lại nửa tiếng sau, Lục Nhất Lan rốt cuộc thoát ra ngoài.
Cô đạp lên cặp sách, nhìn toàn bộ ngôi trường chìm trong màu tối đen, một chút vui sướng vừa bay lên lập tức tan biến sạch.
Trường học 9 giờ rưỡi sẽ đóng cổng, bây giờ----
Cô sẽ không bị nhốt trong trường luôn chứ.
Chạy ra ngoài, ánh đèn di động chiếu sáng cả hành lang, đi xuống, trường học một mảnh đen nhánh, ánh sáng duy nhất chính là từ điện thoại.
Trái tim Lục Nhất Lan trầm xuống.