[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Editor: Ngạn Tịnh.
“Rất ưu tú, nhưng ánh mắt không tốt lắm.” Mẹ Tô dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lục Nhất Lan, vừa bắt đầu cô còn không cảm giác được gì, sau đó liền cảm giác không thích hợp----
“Mẹ, mẹ cảm thấy con không xứng với cậu ấy?”
Mẹ Tô ừ một tiếng, “Qúa lóa mắt.”
“...”
Cuộc thi buổi chiều cũng sắp bắt đầu rồi.
Lục Nhất Lan cùng Tần Thanh hẹn sớm nửa tiếng, mẹ Tô và bà Tần dưới lời từ chối của hai đứa trẻ, cũng không tới.
Dưới bóng cây, Tần Thanh ôm lấy Lục Nhất Lan.
“Cho cậu chút lực lượng nào không?”
“Có, cậu để tớ cọ một lát.” Sau khi cọ cọ một hồi, Lục Nhất Lan vẫn nằm trong lòng Tần Thanh, chờ đến khi chuông bắt đầu vang lên, hai người mới tách ra.
Trong con ngươi đều là mong đợi và chúc phúc với đối phương, Lục Nhất Lan rất nhanh chóng đứng lên trên bồn hoa, hôn lướt qua trên khóe miệng Tần Thanh.
“Tần Thanh, đây là tớ cho cậu lực lượng.”
Lúc đó chính là tháng sáu trời nắng gắt, thời tiết khô ráo nóng bức, nhưng giữa hai người lại chỉ cảm thấy thoải mái ngọt ngào.
“Cố lên.”
Cuộc thi kéo dài ba ngày liên tiếp, sau khi thi xong môn cuối cùng, rất nhiều người suy sụp.
Căng thẳng suốt mấy tháng trời, trải qua ba ngày cực hạn, rất nhiều người đều ngây ngốc.
Thời gian chờ đợi kết quả là một chuyện rất đau khổ, chỉ là lúc kiểm tra đáp án, Lục Nhất Lan đánh giá muốn vào đại học W hẳn là không khó.
Trước khi tốt nghiệp, lớp 2 khối 12 muốn liên hoan một bữa, cũng là để kỷ niệm mấy năm thanh xuân mệt thành chó này.
Buổi liên hoan hoàn toàn do Đông Thần bỏ vốn, Tô Vãn Vãn chủ trì.
Sau cuộc thi, quan hệ giữa hai người hoàn toàn được phơi bày ra ánh sáng, chỉ là đương sự không ngại, người khác cũng không nói được gì.
Sau khi thi xong, Lục Nhất Lan ngọt ngọt ngào ngào với Tần Thanh.
“Tần Thanh, đánh giá thì điểm vào đại học W rất khả quan! By- Tô Tiểu Tiểu.”
“Rất lợi hại. By- Tần Thanh.”
Rõ ràng là QQ hoặc gọi điện thoại càng tiện hơn, nhưng tin nhắn lui tới, vẫn là cách liên lạc chính giữa hai người bọn họ.
Nói chuyện thi cử xong, Lục Nhất Lan lại kể vài chuyện cười rồi lại lăn lộn trên giường.
Bên kia Tần Thanh lẳng lặng lắng nghe.
“Lớp chúng ta có buổi liên hoan, cậu đi không? By- Tần Thanh.”
“Đi chứ! Chúng ta cùng đi! By- Tô Tiểu Tiểu.”
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm, Lục Nhất Lan đi ngủ.
Tần Thanh nhìn màn hình tối đen, đứng lên tới mép giường, ánh trăng cô tịch, vẫn là một mảnh bầu trời đêm, ước nguyện trước kia của anh thật ra chỉ mong gió êm sóng lặng.
Bây giờ anh cũng chẳng mong gì hơn.
Chỉ nguyện Lục Nhất Lan và anh nhìn thấy cùng một mảnh trăng vàng.
Các bạn học tới tham gia buổi liên hoan đều không ngờ được, lần này Đông Thần lại ra tay hào phóng đến vậy, thế nhưng đặt bao hết cả rạp chiếu phim.
Hơn nữa không chỉ có rạp chiếu phim, còn có KTV ở lầu trên, đều bao suốt một đêm, bắt đầu từ 6 giờ có người tới, đều không ngớt bàng hoàng.
Lúc Tần Thanh và Lục Nhất Lan nắm tay mà đến, rất nhiều người trong lớp học đều đứng lên.
Đông Thần cùng Tô Vãn Vãn cũng đứng lên.
“Lớp trưởng, cậu đến muộn!”
Chung quanh một mảnh ồn ào, Tần Thanh không loạn, “Hẹn chính là 6 giờ, còn thiếu hai phút nữa.”
“Lớp trưởng vẫn luôn cẩn thận như vậy.”
Người chung quanh đều nở nụ cười, có người trực tiếp trêu ghẹo, “Chó độc thân lớp trưởng Tần bỗng nhiên ở bên cạnh có thêm một bạn nữ xinh đẹp, lớp trưởng, cậu giải thích một chút đi chớ....”
“Tớ không làm chó độc thân khá lâu rồi.”
Không nhiều lời thêm nữa, Tần Thanh lôi kéo Lục Nhất Lan vào trong một góc.
Cố quần chúng ăn dưa bỗng nhiên vỗ tay, vỗ tay dường như có thể lây lan, qua một hồi, tiếng vỗ tay như sấm dậy, kéo dài không dứt.
Dù sao vai chính buổi tiệc hôm nay cũng là Đông Thần, Tần Thanh vừa tới dập tắt một chút ánh hào quang của hắn xong cũng chỉ ở cạnh nói chuyện với Lục Nhất Lan, trong lúc đó không phản ứng tới bất kỳ ai.