Chương 10: Nữ phụ giới giải trí 9

Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Editor: Trầm Âm

Cuộc đối thoại kỳ quái đến thời điểm này, dựa theo hướng phim thần tượng, Tạ Ngọc không phải nên dừng xe, sau đó để cô chính mình xuống xe sao!

Thật là một người đàn ông dông dài, chia tay mà cũng không dứt khoát, vừa thấy liền biết là loại không có tiền đồ!

Công chúa đại nhân hoàn toàn xem nhẹ sự nghiệp công thành danh toại của Tạ Ngọc.

Cô nhìn Tạ Ngọc muốn nói lại thôi, liên tưởng đến thời điểm mấy ngày nay xem kịch bản phim thần tượng, cô rất thiện ý nói, "Biệt thự còn hành lý của tôi, tôi dọn dẹp một chút, ngày mai tôi liền dọn đi, tôi sẽ đem chìa khóa đặt lên bàn, những quần áo, giày dép cùng trang sức anh mua cho tôi chắc anh cũng chướng mắt, tôi sẽ mang đi, còn những thứ không có dùng, tôi liền không mang."

Ý tứ này rõ ràng chính là, đồ cô chưa đụng qua, Tạ Ngọc có thể tiếp tục tặng lại cho bạn gái mới của hắn!

Tạ Ngọc nhìn chằm chằm Minh Ca, thấy ánh mắt cô thanh triệt rõ ràng, trên mặt bình tĩnh, ánh mắt lại hạ xuống liền thấy xương quai xanh hấp dẫn lả lướt của cô, nhịn không được lại liếc mắt một cái, hắn rốt cuộc phát giác Minh Ca lại khiến hắn có cảm giác cổ quái. Từ trước đến nay, cô luôn thích mặc những bộ quần áo cổ chữ V, hôm nay lại chuyển sang một bộ váy chiffon tay lửng cơ hồ gần chấm đất, không chỉ khác hẳn ngày thường mặc váy ôm sát cổ chữ V, hôm nay ngay cả ngực cô cũng đều không có lộ ra nửa điểm, một bộ ngực khủng như vậy, lại bị bộ quần áo bao phủ thế nhưng ngay cả khe ngực cũng đều nhìn không thấy......

"Em không mang theo, tôi sẽ cho người ném bỏ toàn bộ !"

Có lẽ là bởi vì thất thần, cùng với lục phủ ngũ tạng đều có chút đau, cho nên nói ra những lời phi thường cứng nhắc.

"Ha!" Hiện thực cũng có phim thần tượng ạ, thật là một thế giới khủng khiếp.

Sau một tiếng trả lời không tỏ rõ thái độ của cô, Tạ Ngọc cảm thấy ngực mình đau lợi hại hơn, hắn đột nhiên dẫm phanh, đem xe đỗ lại ven đường, "Xuống xe!"

Minh Ca không do dự chút nào, hộp quà cầm trong tay đã sớm được đặt ở trên chỗ ngồi, cũng không quay đầu lại, mở cửa xuống xe, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng lười nói, loại người này tốt nhất là không nên gặp lại.

Trời đã chạng vạng, bởi vì hôm nay thử vai, Minh Ca hiếm khi ăn mặc chăm chút cùng giày cao gót. Vừa mới xuống xe, váy lụa đón gió bay bay, cô duỗi tay đem những sợi tóc bị thổi loạn vén ra sau tai, ánh mắt nhìn những chiếc xe lui tới trên đường.

Từ kính chiếu hậu nhìn thấy Minh Ca làn váy phiêu diêu, dường như ngay sau đó sẽ theo gió mà đi, hắn chưa từng chú ý tới, Minh Ca còn có một mặt tiên khí như vậy, người phụ nữ này thế nhưng cũng có đầu óc, muốn dùng một loại phong tình này vãn hồi hắn, rất tiếc đó cũng phải nhìn xem hắn có nguyện ý cho cô cơ hội hay không!

Đáy lòng hừ lạnh, Tạ Ngọc không chú ý tới thế nhưng chính mình lại thả chậm tốc độ. Tiếng chuông di động bất ngờ vang lên, là tiếng chuông dành riêng cho An Hữu Lam, tiếng chuông kia vang lên một khắc, hắn giống như vừa được cứu rỗi, vô hình chung nhẹ nhàng thở ra, ấn nghe, nhất quán thanh âm ôn nhu trả lời, "Hữu Lam, anh đang lái xe!"

Minh Ca hậu tri hậu giác mới phát hiện vị trí hiện tại của chính mình thế nhưng lại là đường cao tốc. Trên đường xe chạy khẩn cấp, xe vèo vèo chợt lóe qua người cô, không có một chiếc nào vì cô mà dừng lại, cô lấy ra di động, vốn là muốn gọi điện thoại cho Sầm tỷ, ngón tay lại không biết như thế nào mà lại ấn tới số điện thoại nhà nguyên chủ.

Đi vào thế giới này gần một tháng, cô đã hoàn toàn thích ứng, nhưng điều duy nhất mà cô do dự thấp thỏm chính là, làm thế nào đối mặt với cha mẹ nguyên chủ?

Mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình ở hiện đại cùng cổ đại không giống nhau, so với quy củ hoàng gia của cô thì càng có sự khác biệt, cô sợ chính mình bị người thân cận nhất của nguyên chủ nhìn ra điểm bất đồng.

"Con gái, ha ha ha, bà nó ơi, ra nghe điện thoại, là con gái gọi tới!"

"Minh Ca à, ăn cơm chưa con? Gọi điện thoại có việc gì sao? Gần đây có bận lắm không? Mẹ và ba con dạo này thân thể đều tốt, con đừng lo lắng, con một người ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, có biết hay không! Nghe nói minh tinh không dễ làm. Minh Ca a, nếu như không được thì con trở về đi, mẹ nhờ cô giúp con tìm một công việc trên huyện thành, còn có, con còn ấn tượng với con trai bác Trịnh nhà cách vách không? Là thằng bé học cùng lớp với con ấy. Hai ngày trước nó còn hỏi thăm con đó. Lúc trước đi học, tiểu tử đó đã thích con, nó còn cho rằng ba con không biết nó có điểm tiểu tâm tư này nữa chứ!"

Cô không biết cuộc gọi này kết thúc như thế nào, khi nhìn lại, Minh Ca phát giác chính mình nước mắt đầy mặt, ngực ấm áp lại ẩn ẩn đau đớn , vừa khó chịu lại quyến luyến, đây hẳn là cảm xúc của nguyên chủ đi! Sau cuộc điện thoại này, Minh Ca rốt cuộc cũng đã hiểu, vì cái gì mà oán khí của nguyên chủ lại lớn như vậy. Kết cục của nguyên chủ có lẽ còn có một vài phần là do cô tự làm tự chịu, nhưng cái này tuyệt đối sẽ không cháy lan qua người cha mẹ nguyên chủ đi!

Cất điện thoại, Minh Ca một bên lên kế hoạch cho con đường sau này của chính mình, một bên suy tư, chờ đến lúc cô có một ít thành tựu, liền bớt thời gian bồi cha mẹ nguyên chủ đi du lịch khắp nơi, giống như đây cũng là tâm nguyện của nguyên chủ, nguyên chủ vẫn luôn nghĩ sau này sẽ có thời gian chăm sóc tốt cho cha mẹ, nhưng cô lại vội vàng theo đuổi đàn ông, đến thời điểm cô quay đầu lại, cha mẹ đã không còn nữa!

Tiếng còi ô tô thật chói tai, Minh Ca bất tri bất giác phát hiện có một chiếc xe vẫn luôn đi theo mình.

Cô nghiêng đầu, khó hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc xe đen như mực này, không thấy rõ được người ngồi trong xe, cửa kính xe rõ ràng chiếu ra được dáng người của chính cô, không thể không thất thần cảm thán một câu, lớn lên thật là xinh đẹp a!

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Minh Ca không còn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình nữa, mà là thấy được một đôi mắt, cùng chính mình đối lập rõ ràng, vẻ mặt nhạt nhẽo.

Trừ bỏ An Hữu Lam, Minh Ca thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể kích phát oán niệm của nguyên chủ như thế này.

"Minh Ca, sao cô lại ở chỗ này, cô muốn đi đâu, tôi tiễn cô một đoạn đường." An Hữu Lam thay đổi thái độ đối chọi gay gắt khi gặp nhau lần đầu tiên, đối với Minh Ca cười thân thiện cùng vô hại!

Ánh mắt Minh Ca lướt qua An Hữu Lam, sau đó quét lên người ở vị trí điều khiển, là anh trai của An Hữu Lam, An Lãng, đại khái là không thích em gái làm loại hành động lương thiện giúp người như vậy, biểu tình An Lãng thanh lãnh mang theo một tia không kiên nhẫn!

"Không cần, cảm ơn!" Minh Ca trả lời nhanh, cô phát hiện An Lãng cũng không nguyện ý lãng phí đoạn thời gian này.

"Lên xe đi, chuyện của đàn anh, tôi thực xin lỗi, anh ấy chính là như vậy, tính cách yêu ghét rõ ràng, cô không cần để ở trong lòng." Trên thực tế, biết hôm nay Tạ Ngọc sẽ cùng Minh Ca ngả bài, bởi vì đáy lòng trước sau không yên tâm, An Hữu Lam vẫn luôn đi theo xe Tạ Ngọc, Minh Ca bị Tạ Ngọc đuổi xuống xe, cô ta rất cao hứng, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy bộ dáng phát cuồng sau chia tay của Minh Ca, kết quả hoàn toàn thất vọng.

Minh Ca mê hoặc chớp mắt, nữ nhân này, ở trước mặt cô nói như vậy, khóe miệng còn treo một tia ý cười ngọt ngào, chẳng lẽ đây là cái được viết trong sách, khoe cẩu lương?

Nhận thấy được tâm tư An Hữu Lam, Minh Ca nhanh chóng liếc mắt về phía An Lãng, cảm giác đáy mắt người nọ quả nhiên tối tăm vài phần, cô xem xét thời thế, quyết đoán mở cửa lên xe, ngồi nghiêm chỉnh, "Số 36 đường XX, cảm ơn."
Vừa nghe đến địa phương này, mặt An Hữu Lam liền đen, cô ta biết đây là nhà của Tạ Ngọc, trước kia vẫn luôn cùng Minh Ca ở chung tại đây!

Minh Ca không biết chính mình vừa vô thanh vô tức hòa nhau một ván, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tận lực giảm cảm giác tồn tại của chính mình, đỡ phải bị vị đang lái xe phía trước kia nhớ thương.

Hết chương 10.
30/08/2020

Nhấn Mở Bình Luận