Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)
Editor: Trầm Âm
Minh Ca nằm cuộn tròn bên trong bồn tắm, nước còn đang mở, vòi hoa sen phía trên bồn tắm cũng mở ra, chảy thẳng vào đầu Minh Ca.
Trong phòng tắm không có một chút ấm áp nào, chứng tỏ cả đêm cô ngâm mình trong nước lạnh.
An Lãng nhìn đến bồn tắm, bộ đồ vận động Minh Ca mặc trên người đang phồng to giống như một cái phao, sợi tóc càng giống như rong biển tản ra khắp nơi ở trong nước.
Hắn chỉ cảm thấy tim mình thịch thịch thịch, đột nhiên liền đập nhanh, tay chân căng cứng trong nháy mắt liền nhũn ra, lại không có dũng khí tiến lên để xem xét.
Bất quá loại ý niệm này cũng xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, giây tiếp theo An Lãng đã bước nhanh đi tới bồn tắm, đôi tay ôm lấy phần thân trên của Minh Ca, đem cô từ trong nước vớt lên.
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, cổ hắn bỗng dưng đau đớn. Theo bản năng liền nghiêng đầu, ánh mắt có thể nhìn thấy được là một mảnh sứ bị bể.
May mắn là mảnh sứ này cũng không quá sắc bén, nếu không cổ hắn bây giờ chính là trạng thái máu chảy không ngừng.
Cô còn có sức lực đả thương hắn, xem ra là không có việc gì lớn! Giờ khắc này, phản ứng đầu tiên của An Lãng thế nhưng lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một tay cố định Minh Ca, một tay kia rút mảnh sứ trong tay Minh Ca ra ném xuống đất, lúc này mới đem Minh Ca bế ngang lên.
So mèo hoang còn hung dữ hơn, thầm nghĩ cũng chỉ có mình hắn là có thể chịu đựng được cô. Không giống những người đàn ông khác đã sớm chạy trối chết, giống như tên Tạ Ngọc kia……
Cúi đầu, đột nhiên không kịp đề phòng cùng Minh Ca bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt của cô hắc bạch phân minh, con ngươi giống thanh kiếm đâm vào ngực hắn. Rõ ràng một khắc trước cổ chính mình bị cô dùng mảnh sứ cắt, nhưng khi đối diện với đôi mắt của cô, người chột dạ lại là hắn.
Ngay lúc An Lãng cho rằng Minh Ca đang muốn nói một cái gì đó thì cô lại nhắm mắt bất tỉnh.
Ngâm trong nước lạnh cả đêm, cho dù người làm bằng sắt cũng chịu không nổi, huống chi cô chỉ là một người phụ nữ. Thời điểm An Lãng đưa Minh Ca đi bệnh viện, y tá đo nhiệt độ cho Minh Ca thấy cơ thể của cô nóng gần tới 40°.
Trong lúc đó, An Hữu Lam có gọi cho An Lãng một cuộc điện thoại, khóc sướt mướt nói cho An Lãng, Tạ Ngọc muốn cùng cô ta chia tay. Tiểu sư đệ yêu thầm cô ta. Bởi vì một cái nhân tố bên ngoài như vậy, Tạ Ngọc thế nhưng lại vô cùng kiên quyết muốn cùng cô ta chia tay. Cô ta quá khổ sở, Tạ Ngọc sao lại có thể dễ dàng như vậy nói chia tay, cô ta thích hắn nhiều năm như vậy, trả giá nhiều như vậy, vì cái gì lại không chiếm được một nửa điểm đáp lại.
An Lãng vẫn luôn trầm mặc nghe An Hữu Lam khóc lóc kể lể, ánh mắt của hắn trước sau không rời khỏi gương mặt của Minh Ca. Thế cho nên thời điểm An Hữu Lam dò hỏi hắn cô ta nên làm cái gì bây giờ, hắn nửa ngày đều không thể sắp xếp ngôn ngữ để trả lời.
“Anh trai, anh có nghe em nói hay không ô ô ô, không phải là anh cảm thấy em dong dài đi!” An Hữu Lam thật vất vả ngừng khóc thút thít, lại có xu thế lại một lần nữa phun trào nước mắt.
Nếu là ngày thường, An Lãng nhất định sẽ cực lực phủ nhận, cũng ăn nói nhỏ nhẹ an ủi An Hữu Lam. Nhưng hiện nay, đáy lòng hắn đang vô cùng bực bội. Tiếng khóc của An Hữu Lam càng làm cho lỗ tai cảu hắn ong ong, đầu như muốn nứt ra, “Hữu Lam, hiện tại anh đang có chút việc muốn xử lý, một lúc sau anh sẽ gọi lại cho em được không?”
Không đợi An Hữu Lam đáp lại, hắn đã nhanh chóng đem cuộc gọi cắt đứt.
Sau đó, rốt cuộc cũng có cảm giác đầu óc được thanh tịnh!
Thời điểm Minh Ca tỉnh lại, khắp phòng đều là hoa tươi, Sầm tỷ ngồi ở một bên giường của cô, thấy cô tỉnh lại nhất thời kinh hỉ kêu lên một tiếng, “Cô nãi nãi của tôi ơi, em rốt cuộc cũng tỉnh!”
Minh Ca chớp mắt, cảm thấy Sầm tỷ còn muốn tiếp tục nói. Quả nhiên, Sầm tỷ lười biếng duỗi eo một cái, hít một hơi rồi lại nói, " Em cùng An tiên sinh ở bên nhau bao lâu rồi, như thế nào lại giấu đến mức chị cũng không biết. Không lẽ đợi đến lúc kết hôn mới định nói cho chị biết sao? Minh Ca, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?”
Minh Ca tiếp nhận lý nước của Sầm tỷ uống một ngụm, khép hờ hai mắt, bất tri bất giác phản ứng lại An tiên sinh trong miệng Sầm tỷ nói là ai, vội trợn mắt hỏi, “Ai nói em cùng an tiên sinh ở bên nhau? Như thế nào còn muốn kết hôn? Cô dâu là em sao? Em như thế nào không biết!”
Sầm tỷ trừng mắt nhìn Minh Ca, đôi mắt còn muốn mở to hơn so với Minh Ca, “Minh Ca, em không không nói giỡn với chị đó chứ? Em nhìn xem chừng này hoa tươi, tất cả đều là An tiên sinh đưa tới, hắn nói hai người đã đính hôn rồi.”
Minh Ca trầm mặc vài giây, rốt cuộc mắng ra một câu vô cùng thô tục so với thân phận công chúa của cô, “Đóng cửa thả chó, phi....!”
Sầm tỷ:……
“Hình tượng, chú ý hình tượng, bên ngoài có rất nhiều phóng viên vây quanh, đều muốn hỏi thăm chuyện của em đó.”
“Cái gì?” Minh Ca nháy mắt mặt mày hớn hở, “Em hiện tại so trước kia còn nổi tiếng hơn? Còn có phóng viên tới vây xem em sao?”
“An tiên sinh được mệnh danh là Thái Tử gia đế đô.” Sầm tỷ chỉ còn thiếu nước che mặt.
Minh Ca:……
Cô ghét nhất là dựa vào đàn ông để nổi tiếng, cô đường đường là một công chúa, chỉ có thể là đàn ông dựa vào cô mà thôi. Cô mới không cần đàn ông tới che đi đi vào quang của cô.
Đặc biệt là đám đàn ông bên cạnh An Hữu Lam, cô càng thêm khinh thường.
Sau khi Minh Ca tỉnh lại, chuyện thứ nhất cô muốn làm chính là xuất viện, hơn nữa còn muốn đi thử vai bộ phim của Cơ đạo diễn. Đây là một bộ phim điện ảnh cổ trang lấy đề tài là chiến tranh, bên trong chủ yếu nói về lịch sử về Minh Thành hoàng đế.
Lịch sử ghi lại Minh Thành hoàng đế mười sáu tuổi ngồi trên long ỷ, sau đó bắt đầu nam chinh bắc chiến, đem đám chư hầu đang ngo ngoe rục rịch, chia năm xẻ bảy muốn chia cắt quốc gia chỉnh hợp lại, hơn nữa còn đem toàn các tiểu quốc xung quanh dung nhập vào bản đồ quốc gia, mở rộng một phần ba lãnh thổ. Trong thời kỳ trị vì của hắn, quốc gia luôn phồn vinh, mạnh mẽ, Minh Thành đế được mệnh danh là hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử, không gì sánh nổi..
Cơ đạo diễn muốn quay chính là phân đoạn trên chiến trường của Minh Thành hoàng đế cùng Hầu Vương muốn tạo phản.
Bởi vì bộ phim này lấy chủ đề là chiến tranh, bên trong diễn viên chủ yếu đều là nam nhân, Minh Ca muốn vai nữ duy nhất trong đó, chính là quốc vương của một tiểu quốc nào đó, cũng là Hoàng Hậu Trịnh Vanh, Hoàng Hậu đầu tiên của Minh Thành Hoàng Đế, chỉ là vị trí Hoàng Hậu còn chưa ngồi ấm mông đã phải đi lĩnh cơm hộp.
Phân cảnh đầu của nhân vật này chính là đoạn nữ giả nam trang gặp được Minh Thành hoàng đế ở đế đô. Có người ám sát Minh Thành đế, Trịnh Vanh ra tay cứu giúp, thể hiện ra võ nghệ siêu phàm của chính mình. Mặc khác, hai người cùng mưu sĩ ở quán rượu đàm luận chuyện quốc gia đại sự, Minh Thành đế tặng cho Trịnh Vanh một khối ngọc bội, kêu Trịnh Vanh ngày khác cầm khối ngọc bội này đi đến tướng phủ làm quân sư.
Phân cảnh thứ hai là ở chợ biên cảnh. lúc này Minh Thành đế dẫn binh thảo phạt Hầu Vương, cần thiết phải đi qua một tiểu quốc bị Hầu Vương khống chế. Hắn liền tấn công tiểu quốc này. Mà ở bên trong tiểu quốc, Trịnh Vanh xin giúp đỡ nhưng bị Hầu Vương cự tuyệt, dứt khoát tự mình đi ám sát Minh Thành đế. Cũng là lúc này nàng mới nhận ra Minh Thành đế, cuối cùng ám sát thất bại.
Phân cảnh thứ ba diễn ra ở chiến trường, Trịnh Vanh tự mình lãnh binh, lợi dụng vị trí địa lý, đánh du kích quân của Minh Thành đế.
Liên tục giao thủ vài lần, đại khái là ngưỡng mộ tài năng, Minh Thành đế phái người đi chiêu hàng vị tướng quân này.
Phân cảnh thứ tư là ngày đại hôn, Trịnh Vanh trực tiếp mang theo quốc gia của chính mình gả cho Minh Thành đế, nhưng mà Minh Thành đế lại không biết Trịnh Vanh chính là tiểu tướng trẻ tuổi cùng hắn đánh du kích, hắn cũng không thích cái gọi là hậu cung ba nghìn mỹ nhân. Bất quá vì muốn tỏ vẻ hắn đối với tiểu quốc luôn rộng lượng, cũng vì muốn khống chế cái tiểu quốc kia, Minh Thành đế cũng không để ý cưới nàng để làm bình phong.
Hết chương 23.
03/09/2020