Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai
Trên con đường dài hẹp bằng phẳng xuất hiện hai hình bóng không đồng đều, ánh sáng ở trên cao hắt lên hai thân ảnh đang chậm rãi bước đi, tiếng bước chân lộc cộc vang lên.
Một đợt gió lạnh không theo quy luật lướt qua hai người họ, làm hàng cây ven đường rào rạt nghiêng ngả, lá cây lớn nhỏ cũng theo đó mà rơi đầy đất.
Thiếu nữ run lên, không tự chủ ôm tay xoa xoa, thiếu niên bên cạnh thấy vậy liền ân cần hỏi: "Lạnh?"
Thiếu nữ nhẹ lắc đầu: "Không hẳn."
Khởi Dư dưới nơi Mặc Phong không thấy được mạnh mẽ chà xát cánh tay đã nổi đầy da gà, lực đạo không nhẹ, hoàn toàn không thương tiếc gì, làn da trắng nõn cứ như vậy đỏ hẳn một mảng lớn.
Cô nghiêng đầu nhìn một vòng xung quanh rồi bình thản thu hồi tầm mắt, đôi lông mi dài nhẹ nhàng che khuất một tia hoảng loạn dưới đáy mắt.
Bên ngoài trời rõ ràng sáng sủa như vậy, không khí khô nóng như vậy, vì cái gì vừa bước vào đây đùng một cái sắc trời liền âm u rợn người, không khí bắt đầu trở nên lạnh căm căm?
Còn có thể là cái gì nữa?
Chính là dấu hiệu thông báo có cái thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang ở phía trước a!
Đội trưởng đã nói gì nhỉ? Nếu thấy nguy hiểm phải quay về, đây cũng được coi là nguy hiểm mà, phải không?
Như vậy bổn bảo bảo có thể về nhà không?
[ Ký chủ, cô... không thể lúc nào thấy sợ liền đòi về nhà được. Học tập nữ chủ, học tập các tỷ tỷ siêu cường trong tiểu thuyết một chút đi a! ]
"Nhưng ta thực sự sợ, ta luôn cảm thấy có một tên vô danh nào đó đang cố gắng tổn thương ta!"
[ Cô nghĩ nhiều rồi. ]
"Phải rồi, nhắc đến các tỷ tỷ siêu cường trong tiểu thuyết, hầu hết họ đều có quà tân thủ. Hệ thống, quà tân thủ của ta đâu?"
[ Khụ, cái đó... cái đó, không có quà tân thủ... ] Âm thanh máy móc của hệ thống có chút ngập ngừng.
"Vì cái gì!"
Vì cái gì họ có, cô không có?!
[ ... Hệ thống nghèo khó, xu không dính túi mà nợ nần như núi, mong ký chủ thông cảm một chút. ]
Nó rất nghèo đó, có biết không!
Nếu không, nó cũng không phải suốt ngày liều mạng thúc ép cô làm nhiệm vụ này nhiệm vụ kia.
Nó còn đang đợi cô kiếm chỉ số ngầu về để đổi thành tiền trả nợ đó!
Khởi Dư: "..." Hình như bổn bảo bảo gặp phải hàng giả rồi.
"Được, không nói đến quà tân thủ nữa. Giá trị nhan sắc, giá trị vũ lực, giá trị thông minh, chỉ số may mắn, kỹ năng tặng kèm, bàn tay vàng của ta đâu?" Khởi Dư cắn môi nói: "Mi nghèo đến mức nào thì mấy cái này vẫn phải có đi?"
[ Ký chủ... ]
"Ân."
[ Cô không nhận ra sao? ]
Khởi Dư: "???" Nhận ra cái gì?
[ Nói đến bàn tay vàng, chính bản thân cô đã là một cái bàn tay vàng bự nhất rồi. ]
Khởi Dư: "..."
Nhớ đến hình ảnh chiều hôm qua, một người một hệ thống trầm mặc.
Đột nhiên cô đứng lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía cây đa già cuối góc đã gãy làm đôi.
"Sao thế?" Mạc Phong thấy Khởi Dư không đi nữa cũng dừng lại.
Khởi Dư lắc đầu: "Đi thôi."
Có lẽ là cô nhìn nhầm.
Hai người tiếp tục lên đường, đi thẳng thêm một trăm bước nữa thì họ dừng chân trước ngôi biệt thự bỏ hoang.
Trước mặt họ là một cánh cửa lớn bằng gỗ lim đã mục nát, trên mặt cửa là những vết xước ngang dọc, những vệt máu khô nhớp nháp đọng lại, ba tầng bụi bặm cùng lớp mạng nhện dày đặc bám dính ở bốn góc cạnh, ở tay nắm cửa.
Mạc Phong dùng chân đẩy cửa, âm thanh của cánh cửa hư hỏng lâu ngày vang lên đầy nặng nề, cửa vừa di động, bụi bẩn ở trên đó liền rơi xuống như thác nước.
"Khụ khụ."
Mạc Phong từ lúc chuẩn bị chạm vào cửa đã giơ tay bảo vệ mũi và miệng, bụi vừa rơi xuống hắn liền nhanh chóng lùi ra sau ba bước, Khởi Dư không chú ý hít phải một phần ba, cô vội vàng quay người, che miệng ho liên tục.
"Xin lỗi, không sao chứ?" Mạc Phong nở một nụ cười áy náy, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
"Không sao." Khởi Dư một bên ho, một bên lắc đầu.
Đợi khi Khởi Dư đã ổn định lại thân thể, Mạc Phong mới tiến lên trước hai bước, quay người lại, giơ tay về phía cô nói: "Chúng ta vào thôi."
Động tác "quý ông" lúc này của Mạc Phong cộng với gương mặt điên đảo chúng sinh của hắn, làm khí chất vốn tùy ý thường ngày bớt đi ba phần cuồng dã, thêm bốn phần đường hoàng lịch lãm, hắn giống như một bạch mã hoàng tử bước ra từ câu truyện cổ tích, khiến người ta si mê yêu thích.
Cô rũ mắt, đặt tay mình lên tay hắn.
Mạc Phong nắm chặt bàn tay mềm mại của Khởi Dư, dùng sức kéo cô về phía mình.
Hai người tiến vào bên trong, vừa bước qua thảm lông trắng trải trên sàn nhà, cánh cửa phía sau họ liền tự động "rầm" một tiếng đóng lại, âm thanh rõ to.
Khởi Dư và Mạc Phong giật mình, cùng động tác quay đầu lại nhìn.
Khởi Dư định đi đến chỗ cửa thử đẩy ra nhưng lại bị Mạc Phong giữ chặt, dưới ánh mắt khó hiểu của cô, hắn bình thản giải thích: "Cửa đã đóng lại thì tức là chúng ta không thể quay đầu được nữa rồi. Còn nếu Nhị tiểu thư vẫn muốn thử đẩy cửa ra ngoài thì tôi sợ là lành ít dữ nhiều, hiểu không?"
Khởi Dư do dự nhìn Mạc Phong rồi nhìn cánh cửa, có lẽ hắn đúng, cô không nên tới đó nữa.
"... Ân."
"Chúng ta có thể nắm tay suốt quá trình đi nếu Nhị tiểu thư không ngại." Mạc Phong đưa tay ra, tủm tỉm cười: "Dù gì như vậy cũng sẽ an toàn hơn, phải không?"
Khởi Dư không nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn hắn.
"Yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng lúc khó khăn để chiếm tiện nghi của Nhị tiểu thư đâu."
"Không phải." Khởi Dư thở dài, vươn tay nắm lấy tay hắn.
Cô không sợ hắn chiếm tiện nghi của cô, cô là sợ cô chiếm tiện nghi của hắn.
Mạc Phong mắt đầy ý cười nhìn tay hai người dính lấy nhau, hắn nhẹ nhàng kéo cô đi về phía trước.
"Tôi nghĩ chúng ta nên đi lên trên lầu trước." Mạc Phong vừa nhìn địa hình vừa nói, Khởi Dư hoàn toàn không có ý kiến gì về quyết định của hắn, hai người cứ như vậy thống nhất đi tham quan tầng trên trước.
Đây không hẳn là một căn biệt thự bỏ hoang giữa đường nhỏ, chính xác thì nó còn hơn thế nhiều, nơi này to hơn và nguy nga hơn hẳn so với bề ngoài của nó, sàn đá hoa cương, những chạm trổ màu vàng được tỉ mỉ khắc ở hai cạnh trái phải của các mặt bức tường màu đen, các cánh cột to dài chống đỡ cả căn nhà được khắc bằng những hoa văn mỹ lệ tinh tế để tô đậm vẻ tinh xảo của nội thất trong căn nhà.
Nơi Khởi Dư và Mạc Phong đang đứng là chính giữa đại sảnh, giữa đại sảnh là những cổ vật có giá trị không nhỏ bày đặt xung quanh đài phun nước chim hồng hạc, nhìn bên trái sẽ thấy hai chiếc sofa màu tím đặt ở hai cạnh góc rèm lớn màu vàng nhạt, nhìn bên phải sẽ thấy rất nhiều bức tranh nghệ thuật được treo ở trên mặt tường.
Khởi Dư ngẩng đầu nhìn đèn chùm thủy tinh còn lớn hơn cô và Mạc Phong, nơi họ dự định đến là tầng trên của căn biệt thự, điểm đặc biệt ở chỗ là mặt tường trên tầng hai được làm thành hình mặt trời, người ngoài nhìn vào chỗ thiếu khuyết ấy sẽ không cảm thấy nó không thích hợp ngược lại sẽ thấy nó đẹp một cách tráng lệ.
Mặc dù huy hoàng diễm lệ như vậy cũng không thể chối bỏ một sự thật rằng một nơi cực phẩm như nơi này đã bị sự tàn bạo của thế giới này phá hủy.
Xung quanh đại sảnh có không ít mảnh vỡ từ bình thủy tinh quý hiếm, hoa văn đẹp đẽ trên các mặt tường bị những dấu tay máu che mờ đi hình dáng vốn có của nó, trụ cột cũng bị dính bẩn bởi các vết máu đậm đặc, bất kể là trên sàn nhà hay trên cầu thang đều có máu thịt cùng một ít nội tạng nhớp nháp được bọc bởi một tầng dày bụi bặm.
Vì là nơi bỏ hoang nên khắp ngóc ngách đều có những con côn trùng to nhỏ di động, thậm chí ở phía xa còn có thể thấy được mấy con chuột bẩn thỉu đang ăn những thứ không sạch sẽ trong bụng của thi thể đã bắt đầu quá trình thối rữa.
Cùng với ánh sáng ít ỏi, như có như không và không khí lạnh lẽo, ẩm mốc ở đây, nơi này chẳng khác gì mấy ngôi nhà ma ám, rùng rợn trong phim truyện kinh dị từ tài liệu tham khảo của hệ thống.
Khởi Dư nuốt nước bọt, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, khung cảnh này mẹ nó đáng sợ quá rồi!
Trái tim nhỏ bé của bổn bảo bảo thực sự chịu không nổi!
Hệ thống, bổn bảo bảo có thể về nhà không?
Một ngày Khởi Dư hỏi hệ thống "có thể về nhà không" không dưới một trăm lần, cũng từ đó hệ thống quyết định sẽ làm lơ ý muốn hão huyền này của ký chủ nhà mình.
Mạc Phong đột nhiên xoay người đối diện với Khởi Dư, hai cánh tay hắn ghì chặt hai bả vai cô ép cô mặt đối mặt với mình, trịnh trọng hứa hẹn, phi thường nghiêm túc: "Nhị tiểu thư, chúng ta lên thôi. Nếu có chuyện không may xảy ra, tôi chắc chắn sẽ tìm mọi cách để cô thoát khỏi đây lành lặn, tôi hứa đấy."
Khởi Dư nhìn hình bóng phản chiếu của mình trong con ngươi của thiếu niên, người vốn luôn phóng khoáng tùy ý như một công tử nhà giàu giờ phút này lại trước mặt cô đưa ra lời đảm bảo nghiêm túc như một quân nhân làm cô có chút ngạc nhiên.
Tuy vậy, nhờ có lời này của hắn mà khiến nỗi lo sợ trong lòng cô tan đi một ít, ngước mắt nhìn gương mặt điển trai của nam nhân, cô cười nhẹ: "Được."
Tôi cũng sẽ không để anh chết ở đây.
Đây là lời hứa duy nhất cô có thể cho hắn.
Mạc Phong cùng Khởi Dư bước từng bước trên cầu thang dài ngoằn ngoèo để đi lên lầu.
Hơn mười phút, họ vẫn chưa đi được một nửa chặng đường, vì là đi bộ nên hai người đã bắt đầu thở dốc, tốc độ cũng có xu hướng chậm lại, để tiết kiệm năng lượng dị năng của mình phòng khi cần đến nên Mạc Phong không tạo đường băng để đi nhanh hơn, Khởi Dư cũng không vì vậy mà trách hắn.
Thấy Khởi Dư mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại, Mạc Phong chợt dừng lại, ngẩng đầu ước lượng từ đây lên tầng hai còn bao xa rồi nói: "Chúng ta nghỉ một lát."
Khởi Dư biết tại sao Mạc Phong dừng lại, cô cảm kích nhìn hắn một cái, hai người chọn bậc thang sạch sẽ nhất ngồi xuống.
"Xin lỗi, lại làm gánh nặng cho anh rồi." Cô vừa lau mồ hôi vừa thở dài.
Mạc Phong mỉm cười, xua tay nói: "Đừng lo về điều đó, thể lực yếu trở về luyện tập thêm là được."
Nhìn hắn đi lâu như vậy mà chưa thấy trán hắn đổ một giọt mồ hôi nào, cô hiếu kỳ hỏi: "Anh có mệt không?"
"Có chút."
Vậy là có đúng không?
Vậy mồ hôi đâu? Mùi mồ hôi đâu? Mặt đỏ đâu?
Giống như thấy được thắc mắc trong lòng Khởi Dư, Mạc Phong nhướng mày giải thích: "Tôi là dị năng giả hệ băng, đương nhiên cũng phải có những thuộc tính đặc biệt của hệ băng."
"Ví dụ nhé, nếu trên người tôi xuất hiện mồ hôi, mỗi một giọt mồ hôi tiết ra từ cơ thể tôi sẽ tự động bay hơi đi, hóa thành khí lạnh xung quanh thân." Mạc Phong vươn tay đưa đến gần mặt Khởi Dư: "Cô xem, có thấy tay tôi lạnh không?"
Khởi Dư nhìn cánh tay rắn chắc trước mặt mình, khẽ cúi đầu, cúi đến khi mũi mình cách tay Mạc Phong 3cm.
Quả nhiên đúng như lời hắn nói, cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh tỏa ra từ cánh tay hắn, mùi hương dịu nhẹ, cực kỳ thoải mái.
Khởi Dư ngồi thẳng người lại, giơ tay chạm nhẹ chóp mũi, lạnh.
"Thấy không?" Mạc Phong mỉm cười nhìn Khởi Dư liên tục sờ mũi.
Cô quay đầu nhìn Mạc Phong tươi cười ở bên cạnh, giống như phát hiện được điều mới lạ, ánh mắt nhìn hắn như thần tiên sống.
"Anh..."
"A!"
Khởi Dư vừa mở miệng, định này gì đó thì lại bị một tiếng hét thất thanh phát ra ở trên tầng hai chen ngang.
Ầm!
Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên, xuất hiện trong tầm mắt của Khởi Dư và Mạc Phong là một ngọn lửa khổng lồ cháy hừng hực trên cao, sau đó là hàng loạt tiếng động khác nối tiếp nhau vang lên.
Cả căn biệt thự rung lắc dữ dội, nhiều đá tảng cùng đồ vật lớn bằng thủy tinh ầm ầm rơi xuống, những con vật bẩn thỉu trong góc nhận ra nguy hiểm đều đồng thanh phát ra tiếng "chít chít" chói tai, lớp bụi bẩn dày đặc theo tác động của vụ nổ mà nổi lên, làm bốn phương tám hướng mù mịt không thấy đường, căn nhà vốn đã cũ kĩ vì vụ nổ liên hoàn mà gần như sụp đổ.
Cầu thang dưới chân hai người không chịu nổi những đồ vật nặng từ trên cao rơi xuống với tốc độ nhanh, trong chốc lát đã tự động nứt đủ chỗ.
Khởi Dư hiển nhiên không có cách nào ổn định cân bằng của thân thể, theo quán tính ngã ngửa ra sau rơi xuống dưới.
"Nhị tiểu thư!"
Mạc Phong hét lên, xuyên qua những mảnh vỡ chạy thật nhanh đến chỗ Khởi Dư, khoảng cách giữa hai người họ ngày một rút ngắn, ngay khi hắn sắp chạm được vào cô thì đúng lúc này, một mặt lớn bức tường rớt xuống chặn đứt đường đi của hắn.
Cây cầu thang rốt cuộc cũng sụp hoàn toàn, toàn bộ cấu trúc chủ chốt lần lượt đổ vỡ, tất cả mọi thứ kể cả căn biệt thự tráng lệ chìm sâu trong biển lửa.
----------
*Góc nhỏ của truyện.*
Mạc Phong: Tôi là dị năng giả hệ băng, đương nhiên cũng phải có những thuộc tính đặc biệt của hệ băng.
Khởi Dư: Ví dụ?
Mạc Phong: Tuyến nước trong cơ thể tôi tiết ra ngoài đều bị bay hơi!
Khởi Dư: Vậy nam chủ Hàn Lâm thì sao?
Mạc Phong cười lớn: Tên ngốc đó á? Hắn mỗi ngày đều sẽ bị điện giật không dưới năm mươi lần, nếu trời mưa, sấm sét sẽ đợi khi hắn ở một mình, đúng chỗ hắn đứng mà bổ xuống, lần nào cũng tránh cũng không thoát, toàn thân đen xì, trông ngu chết đi được.
Khởi Dư:...
Thảm quá rồi.