[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)
"Mộng Oánh, Mộng Oánh!!!" Thiếu nữ hớt ha hớt hải chạy tới.
"Triều đình ban sắc lệnh không được sử dụng phát minh của cô nữa, còn thấy dùng sẽ nghiêm trị nói rằng phát minh của cô bàng môn tà đạo là con đường không chính quy khiến cho bá tánh trở nên lười biếng ỷ lại".
"Cái gì? Đây có còn là lời con người nói nữa không" Mộng Oánh tức giận đập bàn, hít thờ cũng theo đó gập ghềnh.
Thiếu nữ nhìn trước ngó sau sợ hãi nói: "Cô nhỏ mồm chút, đây là sắc lệnh của đương kim nữ đế, không thể ăn nói vậy đâu sẽ bị chém cả nhà đó".
Mộng Oánh nghiến răng thật chặt, khi cô xuyên không đến đây đã thực sự chán nản cái thời đại nghèo nàn này rồi nhưng lại không nghĩ còn người ở đây còn cổ hủ đến cố chấp nhứ thế, phát minh lớn của thế kỉ đều được cô đưa ra sử dựng giúp ích cho con người thế mà lại bị xem là bàng môn tà đạo khiến con người trở nên lười biếng? Quá quắt lắm rồi!
"Chuyện gì vậy?"
Người đàn ông cao lớn, khuôn mặt cương nghị cùng với cặp mắt phượng đen phong lưu hai khí chất đối lập nhau cùng xuất hiện trên hắn nhưng lại không hề đối chọi gay gắt mà lại hoà quyện hợp dung hoà với nhau.
Cho dù mặc lên áo vải bình dân nhưng cũng không thể át đi khí chất vương giả trên người hắn.
Mộng Oánh quay đầu dường như nhìn thấy hắn tâm tình mới hoà hoãn đôi chút.
Thiếu nữ kể lại sự tình cho hắn nghe.
Lúc này A Ngột cũng chính là Mạn Kiến siết chặt nắm tay vào mấy ngày trước hắn đã nhớ ra tất cả, nhớ ra hắn từng là trưởng tôn của Thoải Đăng Vương lúc này lại lưu lạc dân gian, mất cha mất mẹ đã không còn nhà để về mà tất cả những điều này đều do Mạn Hoa Y gây nên.
Ngày đó trên pháp trường hắn đã từng thề chỉ cần còn một hơi thở, hắn nhất định bắt cô ta xuống bồi toàn vương phủ.
Cảm thấy hắn có gì không đúng Mộng Oánh liền bước tới khẽ lay hắn
Mạn Kiến bừng tỉnh, mắt nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, đồng thời nắm lấy tay cô, thật may còn có cô bên cạnh hắn.
Mộng Oánh nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau nở nụ cười cũng quên mất chuyện bản thân sinh khí.
————————————
"Bệ hạ Khả hãn Địch Mộc đề thư xin hoà hảo, cũng hướng tới ý nguyện sẽ tự mình bày tỏ thành ý với người".
Hoa Y ngồi nghịch sợi dây trên tay, đây là vật mấy ngày trước cô trao đổi với hắn, nghe nói đây là vòng kết duyên của bộ lạc Trát Tây không biết là cô nương nào tặng mà hắn còn đeo đến bây giờ.
Hoa Y nổi cơn chua lòm liền lấy luôn đi gửi lại là một đống trang sức vàng bạc trong ngân khố tặng hắn.
"Bệ hạ bệ hạ???"
"Biết rồi, khanh lui xuống đi, ta cũng muốn xem xem thành ý của hắn lớn đến nhường nào đủ khiến ta buông tay".
————————————
Hoa Y ngón tay chạm vào má hắn, Đinh Chân quay đầu đối diện với đôi mắt cô, hoài nghi hỏi: "Sao thế?".
"Tại sao Trát Tây Địch Mộc đẹp trai như thế mà chàng lại như này, có phải bị nhặt về không thế?".
Đinh Chân nheo mắt lần đầu tiên có chút nguy hiểm nhìn cô: "Hắn đẹp sao? Khuôn mặt này của ta người không thích?".
Hoa Y nở nụ cười lại tiếp tục chọc má hắn: "Không phải không thích mà là cảm giác...không phải chàng...".
Hắn bất giác nắm lấy ngón tay cô gỡ xuống không mặn không nhạt tiếp tục công việc.
Hoa Y ý cười càng thêm sâu, phủi phủi vạt váy đứng lên, ngẫu nhiên đi xung quanh quan sát cây cỏ.
"Này, Trát Tây Địch Mộc nói muốn bày tỏ thành ý liên minh với ta, chàng nghĩ hắn sẽ làm gì?" Hoa Y cà lơ phất phơ vừa đi dạo xem cây cỏ vừa vu vơ nói cũng không thèm quan sát sắc mặt người đằng sau.
Đinh Chân xới tơi đất, lại chuyển qua kéo tiếp tục tỉa lá chết cho cây.
Cho đến khi cô tưởng hắn sẽ tiếp tục im lặng thì hắn trả lời: "Ta chính là ta".
Hoa Y suy nghĩ một lúc là hắn đang trả lời câu nói phía trước của cô.
Hoa Y quay người từng bước bước về phía hắn nâng tay nắm cằm hắn xoay qua tà mị cười: "Nếu thành ý mà hắn nói là chàng thì ta sẽ đồng ý, thậm chí nếu hắn muốn ta dâng giang sơn này cho hắn cũng được ấy chứ".
Đinh Chân híp mắt, không biết vì sao mặc dù là một câu nói ngả ngớn, giọng điệu bông đùa nhưng hắn lại tin điều có nói là thật.
Là do hắn không kiểm soát nổi bản thân mình, hắn muốn tin cô, cũng là do trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực hắn khiến hắn tin lời cô nói.