Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Thính lực Lâm Đình Phong rất tốt, nghe thấy lời cô nói thì cười khẽ một tiếng, lấy chùm chìa khóa trong túi quần âu đưa cho cô, nói: "Em ngủ trong phòng anh đi, anh ra phòng khách ngủ, chìa khóa phòng cũng đưa cho em luôn, an tâm chưa bé con".
Mộc Tâm nghĩ nghĩ rồi cầm lấy chìa khóa trên tay anh, cô khẽ nói: "Anh cho tôi mượn điện thoại dùng một chút, tôi phải gọi cho bạn tôi báo đêm nay tôi không về được".
Lâm Đình Phong không nghĩ ngợi gì mà lấy di dộng ra đưa cho cô.
Mộc Tâm lướt một cái trên màn hình, thấy có yêu cầu mật khẩu: "Đình Phong, mật khẩu?".
"010220".
Mộc Tâm hơi ngớ người nhìn anh, đây...!không phải là sinh nhật cô sao?
Trùng hợp là cô và Mộc Tiểu Tâm trong tiểu thuyết đều cùng một ngày sinh nhật.
Lâm Đình Phong thấy cô phản ứng như vậy thì khẽ ho một tiếng, giải thích: "Biển số xe của anh".
"À!", biết ngay là trùng hợp mà, sao anh ta lại lấy sinh nhật mình làm mật khẩu điện thoại được.
Mộc Tâm vô tri không biết rằng sếp nhà cô "Cuồng thê" đến nổi tất cả mật khẩu từ điện thoại, biển số xe đến cả thẻ ngân hàng đều là dùng sinh nhật cô.
Mộc Tâm nhanh tay ấn nhập mật khẩu vào, Lâm Đình Phong đột nhiên nhớ tới gì đó, vội muốn giật điện thoại lại nhưng đã muộn.
Mộc Tâm đang run tay nhìn hình ảnh của mình ở trên màn hình nền điện thoại, cô mở to mắt chớp chớp ngước lên nhìn anh.
Lâm Đình Phong kêu một tiếng trong lòng, chết rồi! Sao lại quên mất cái này chứ! Phải nhanh chóng nghĩ ra lý do mới được.
Dù lòng bàn tay đã đổ mồ hôi nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: "Thấy em làm việc chăm chỉ quá nên anh cài hình em vào để khích lệ bản thân cố gắng hơn thôi".
Mộc Tâm mắt lớn măt nhỏ đầy nghi hoặc, cái lý do củ chuối gì vậy?
Cô vẫn không nói gì, tiếp tục ấn số gọi cho Ngọc Điềm, máy vừa kết nối, một giọng nói quen thuộc cất lên: "Alo".
"Alo, Ngọc Điềm, là mình".
"Mộc Mộc? Sao cậu dùng số điện thoại lạ vậy? Có chuyện gì à? Nói địa chỉ đi mình lập tức tới", Ngọc Điềm đứng dậy chuẩn bị đi lấy áo khoác thì nghe Mộc Tâm nói:
"Không cần, cậu không cần tới đâu, mình không sao, mình bỏ quên túi xách trên xe đồng nghiệp, nên mượn điện thoại đồng nghiệp khác gọi báo cho cậu, hôm nay mình ở lại công ty tăng ca, không về, cậu không cần đợi mình".
Ngọc Điềm nghe vậy thì vừa yên tâm lại vừa lo lắng nói: "Cậu làm mình hết hồn, cậu không sao thì tốt rồi, nhưng mà đừng tăng ca vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu".
"Mình biết rồi, cậu ngủ sớm đi, bye bye".
"Bye bye".
Cúp máy rồi Mộc Tâm trả điện thoại lại cho anh, cô nghiêm túc nói: "Anh nên đổi hình nền lại đi, người trong công ty thấy sẽ hiểu lầm quan hệ của chúng ta đó".
"Được", trước mặt cô Lâm Đình Phong thoải mái đồng ý, nhưng thật ra trong lòng lại thầm nghĩ, người nào hiểu lầm anh sẽ tăng lương cho người đó luôn.
Thoáng chốc không khí lại rơi vào trạng thái lúng túng, Lâm Đình Phong chu đáo nói: "Em đi tắm trước đi rồi nghỉ ngơi".
"Tôi không có đồ để thay".
"Chổ anh cũng không có đồ nữ, anh lấy đồ của anh cho em mặc tạm được không?".
Mộc Tâm cảm giác hai má đang nóng lên, cô gật gật đầu: "Ừm".
"Phòng tắm bên kia, nhớ cẩn thận đừng để vết thương đụng nước".
Bên kia, cô theo hướng Lâm Đình Phong chỉ mà đi vào phòng tắm khóa cửa lại.
Bên này, anh mở tủ quần áo, nhìn qua một lượt, đưa tay lấy chiếc áo sơ mi trắng mình chưa mặc lần nào ra, lấy thêm chiếc khăn lông mới, đi lại phòng tắm khẽ gõ cửa nói: "Mộc Mộc, quần áo".
Mộc Tâm hé cửa ra, với tay lấy đồ anh đưa, vội nói "Cảm ơn" rồi đóng chặt cửa lại.
Lâm Đình Phong cười khẽ một tiếng, đi vào phòng giặt ủi lấy dra giường gối đem vào phòng thay cho cô.
Lúc nhỏ, anh từng có một khoảng thời gian bị mẹ kế bắt làm việc nhà, nên những việc này không phải mới lạ gì.
Với lại, anh cũng không thích trong nhà có người lạ đi lại cho nên cả căn biệt thự lớn này không có một người làm nào.
Anh luôn tự mình làm mọi thứ, từ dọn dẹp cho tới nấu ăn.
Anh thay dra giường gối xong, anh đi vào bếp rót một ly nước ấm để ở tủ đầu giường cho Mộc Tâm, để khuya cô có khát thì uống mà không cần đi lấy.
Lúc anh định đi ra ngoài thì nghe tiếng mở cửa phòng tắm, anh theo bản năng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt anh lập tức bị khóa chặt trên người cô gái.
Mộc Tâm vừa tắm xong, cơ thể còn mang theo hơi nước ấm áp, mùi hương sữa tắm nam thoang thoảng, mái tóc đen dài ngang eo ướt át rối nhẹ, đôi má hơi ửng hồng, bờ môi mọng hơi hé ra, chiếc áo sơ mi rộng bao trọn cơ thể mềm mại, tay áo hơi dài được cô xắn lên khuỷu tay, vạt áo phủ qua cặp đào trọn trịa vểnh cao của cô, bên dưới vạt áo là đôi chân thon dài hút mắt.
Lâm Đình Phong cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng rang, cổ họng hơi khô khốc, anh vội dời mắt đi, anh sợ còn nhìn tiếp bản thân sẽ có phản ứng mất.
Mộc Tâm thấy anh vẫn còn ở đây thì tiện miệng hỏi: "Anh có máy sấy tóc không? Có thể cho tôi mượn dùng không?".
Lâm Đình Phong giữ bình tĩnh đáp: "Được, em đợi anh chút", nói rồi anh đi lại mở tủ đầu giường lấy máy sấy tóc ra đưa cho cô.
Mộc Tâm theo thói quen đưa tay phải ra nhận lấy, vết thương trên cổ tay bị động đến làm cô đau đớn kêu lên một tiếng: "A".
Cô rụt tay lại lúng túng nhìn Lâm Đình Phong.
Anh nghe cô kêu lên thì sợ hết hồn, anh vội lại gần nâng tay cô lên xem có bị bung chỉ không, thấy vết thương không sao, anh thở ra một hơi.
Quan tâm hỏi: "Em đau nhiều không? Có thấy khó chịu lắm không?"
Mộc Tâm thấy anh đứng gần như vậy, hơi đỏ mặt rút tay ra, lùi về sau một bước, khẽ nói: "Không sao, chỉ là dùng lực nên hơi đau".
Lâm Đình Phong thấy vậy, bế bổng cô lên, đi lại giường đặt cô ngồi xuống.
Mộc Tâm bị anh bế lên, chưa kịp hồi thần đã được đặt lên chiếc giường mềm mại, bên tai vang lên giọng nói của anh:
"Em ngồi yên một chỗ đi, anh sấy tóc cho".
Cô im lặng nhìn anh ghim phích cấm vào ổ điện, tiếng ù ù của chiếc máy sấy tóc vang bên tai như che lấp tiếng tim đập liên hồi trong lòng ngực cô.
Lâm Đình Phong đứng bên cạnh giường sấy tóc cho cô, các ngón tay lướt lên từng sợi tóc mát lạnh của cô, từng cỗ mùi hương sữa tắm quen thuộc của mình len vào khoan mũi, ngón tay anh vô tình chạm vào chiếc cổ thiên nga của cô, cảm giác trơn mịn khiến anh không muốn dời đi, anh bất lực khi phát hiện bản thân vậy mà có phản ứng rồi, anh không ngờ chỉ tiếp xúc khoảng cách gần với cô một chút đã đánh vỡ khả năng kiềm chế mà bấy lâu nay anh luôn lấy làm tự hào.
Anh tự nhũ trong lòng là phải bình tĩnh, nếu dọa cô chạy mất thì không hay.
Khoảng 10 phút sau, tiếng ù ù của máy sấy tóc biến mất, Mộc Tâm đưa tay trái vuốt vuốt mái tóc đã khô.
Lâm Đình phong vẫn một bộ dáng bình tĩnh đi cất máy sấy, xong rồi anh quay qua cười nói với Mộc Tâm: "Em ngủ đi, có chuyện gì cứ gọi anh, anh ở phòng kế bên".
"Ừm, anh ngủ ngon", cô khẽ gật đầu rồi nói.
"Ngủ ngon", anh đáp lại rồi đi ra ngoài.
Mộc Tâm leo lên giường, đưa tay tắt đèn rồi cẩn thận kéo chăn lên, Hít mùi hoa cỏ trên chiếc chăn, cô thầm nghĩ, anh ta đôi lúc hơi lưu manh lại dở hơi nhưng cũng dịu dàng chu đáo, còn tự tay thay dra giường cho mình.
Có lẽ do mệt mỏi cả buổi tối, cũng có lẽ do thấy an tâm khi biết phòng bên cạnh có ai đó, rất nhanh cô đã ngủ say.
Cô bên này thì thoải mái ngủ ngon, nhưng bên kia Lâm Đình Phong đang tự bế mình trong phòng tắm, anh đứng dưới vòi nước lạnh lẽo nhìn "Bé Phong" đang dương cờ khởi nghĩa.
Ngọn lửa trong người vẫn hừng hực, hình ảnh và xúc cảm mềm mại của cô cứ hiện lên trong đầu anh.
Anh thầm than trong lòng, lần này đúng là tự đào hố chôn mình rồi..