Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Mộc Tâm cùng Tiểu Mỹ bắt xe trở về công ty, khi vừa bước vào phòng làm việc, tất cả nhân viên đều dừng công việc đang làm mà tụm lại một đám trước mặt Mộc Tâm và Tiểu Mỹ.
A Khải sốt sắng hỏi: "Hai người đi ký hợp đồng sao rồi, thuận lợi chứ?"
Tiểu Mỹ lập tức lên giọng: "Tôi kể mọi người nghe, buổi ký kết hợp đồng hôm nay vô cùng vô cùng vô cùng kịch tính.
Đây là buổi ký hợp đồng mưa bom bão đạn nhất mà tôi từng thấy đó."
Mọi người nghe thấy những lời miêu tả khoa trương của Tiểu Mỹ thì bắt đầu nhao nhao: "Tiểu Mỹ, mau mau kể bọn tôi nghe với."
Tiểu Mỹ hắn giọng rồi bắt đầu khoa tay múa chân kể: "Hôm nay, đáng lẻ Linky chỉ hẹn một mình Lâm thị chúng ta để bàn phương án thôi, ai ngờ đâu Quý thị giữa đường lại tới.
Tới thì thôi đi, mọi người biết chuyện gì xảy ra không?"
A Kiều hối thúc nói: "Cô bớt bỏ đá xuống giếng đi, cô không nói sao bọn tôi biết."
Tiểu Mỹ cười nói tiếp: "Người đại diện bên Quý thị tới đàm phán giành trình bày trước, cô ta còn trình bày một phương án giống hệt của chúng ta.
Giống đến từng số liệu và kế hoạch luôn."
Mọi người nghe thấy thì hít một ngụm khí lạnh, bàn tán xôn xao: "Sao có thể chứ? Ý tưởng có thể vô tình mà bị trùng nhau nhưng số liệu thì làm sao có thể? Tất cả số liệu đó là do chúng ta tự điều tra và khảo sát trên nền tảng khách hàng của Lâm thị để thống kê ra, không thể nào giống hệt bên Quý thị được? Chẳng lẻ có người tiết lộ thông tin sao?"
A Khải hoang mang hỏi: "Vậy có phải chúng ta bị nói là ăn cắp ý tưởng rồi bị đuổi ra mà không ký được hợp đồng không?"
Bên này Mộc Tâm lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc của mình viết báo cáo.
Bên kia Tiểu Mỹ bắt đầu nói tiếp: "Lúc đó tôi cũng nghĩ vậy, tôi sợ hết hồn luôn.
Nhưng may mà khi đó có thư ký Mộc a, cô ấy vậy mà có chuẩn bị phương án dự phòng.
Không những vậy, phương án đó còn hay hơn cả phương án ban đầu của chúng ta.
Còn thuận lợi ký được hợp đồng nữa chứ."
Mọi người bắt đầu sùng bái nói: "Thư ký Mộc thật giỏi a, chưa đầy một tuần mà có thể vừa cùng chúng ta làm phương án A, còn tự mình làm phương án B nữa chứ.
Siêu nhân a."
Tiểu Mỹ phụ họa nói: "Chứ còn gì nữa, mọi người không biết đâu, lúc đó thư ký Mộc phải nói là cực kì ngầu, nếu cô ấy là con trai thì tôi cũng muốn gả cho cô ấy a."
A Kiều hớn hở nói: "Thật đáng đời Quý thị, ăn cắp ý tưởng rồi mà vẫn không ký được hợp đồng, thật là làm người ta hả lòng hả dạ."
Tiểu Mỹ bắt đầu cường điệu miêu tả: "Mọi người không thấy dáng vẻ của bọn họ lúc đó đâu.
Gương mặt hết xanh rồi đỏ, còn phong phú hơn cả đèn giao thông a."
Mộc Tâm thấy cuộc nói chuyện không hồi kết của họ đã kéo dài hơn nữa giờ đồng hồ thì lên tiếng nhắc nhở: "Tiền thưởng không tự sinh ra hay tự mất đi, nó sẽ chuyển từ người thích bát quái sang người lo làm việc."
Mọi người nghe tiền thưởng thân yêu bị đụng tới thì lặng lẽ giải tán về chổ tiếp tục làm việc.
Đến 5 giờ rưỡi, mọi người lần lượt tắt máy tính rồi thu dọn hồ sơ.
A Khải nhanh nhẹn làm xong, cậu hào hứng nói lớn:
"Để ăn mừng việc ký được hợp đồng, chúng ta đi karaoke đi."
Mọi người nghe thấy cũng lên tiếng tán thành, A Khải đi lại chỗ Mộc Tâm, cậu niềm nở nói: "Thư Kí Mộc, cô cũng cùng đi đi, lúc cô vào công ty cũng chưa mở tiệc chào đón, giờ coi như gộp lại làm chung nha."
Mộc Tâm thấy ánh mắt mong đợi của mọi người thì đành cười đáp lại: "Được rồi, thu dọn lại một chút rồi đi."
Mọi người cùng đi xuống bãi đổ xe, lúc đi ra khỏi thang máy, A Kiều vừa coi điện thoại vừa nói: "Tôi đã đặt một phòng bao lớn ở karaoke Chichi rồi.
Cách đây chỉ có 3 km thôi."
Khi A Kiều nói xong, một giọng nói trầm trầm vang lên: "Mọi người định đi ăn mừng à?"
Mọi người xoay lưng lại nhìn về phía thang máy bên cạnh, Lâm Đình Phong cùng Tiểu A đang chậm rãi đi về phía họ.
Bọn họ vội lên tiếng chào hỏi: "Chào sếp."
Lâm Đình Phong gật đầu đáp lại họ rồi nhàn nhạt hỏi: "Mọi người định đi đâu?"
A Kiều rục rè nói: "Dạ, chúng tôi định đến quán karaoke Chichi ăn mừng ạ."
Lâm Đình Phong nhìn về phía A Kiều nói: "Cho tôi xem địa chỉ được không?"
A Kiều vội vàng đưa địa chỉ cho anh xem, anh nhìn qua rồi nói tiếp: "Tôi đi cùng mọi người, mọi người đi lấy xe đi.", anh nhìn về phía Mộc Tâm nói: "Thư kí Mộc lên xe tôi đi cùng đi."
Mộc Tâm hơi lưỡng lự nhìn anh rồi nhìn những cặp mắt lắp lánh của mọi người, cô đành bất lực đi lên xe anh ngồi.
...
Khoảng 6 giờ 30 phút, mọi người đến nơi, đỗ xe rồi vào phòng bao đặt trước.
Nơi này được trang trí theo phong cách Âu Mỹ, khá gọn gàng và đẹp mắt.
Ở đây được chia làm hai khu, bên phải là các phòng tiệc, bên trái là dãy phòng karaoke.
A Kiều đặt một phòng bao rất lớn, mọi người vào ngồi vài phút thì phục vụ đem các món ăn đã gọi vào.
Ai nấy đều im lặng rục rè không dám chơi đùa mà lén lén liếc nhìn Lâm Đình Phong.
Mộc Tâm thấy vậy khẽ liếc mắt về phía anh, tên tiểu gia hỏa này quá phá phong cảnh rồi, người ta ăn mừng gì được dưới cái không khí như họp phụ huynh này!
Lâm Đình Phong hiểu được ánh mắt của cô, anh khẽ cười rồi nói: "Tan ca rồi, mọi người cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu, coi tôi như người nhà của thư kí Mộc đến ăn ké là được rồi."
Mộc Tâm suýt nữa sặc nước, cô cố gắng nuốt ngụm nước rồi trợn mắt nhìn Lâm Đình Phong, ai là người nhà của anh? Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ nha!
Anh cong khóe môi đón nhận ánh mắt của cô.
Mọi người nhìn hai người như đang liếc mắt đưa tình thì thả lỏng tâm trạng chuẩn bị bung xõa.
A Khải năng nổ cầm micro lên: "Này! Này! Chọn bài đi, hôm nay A Khải tôi đây sẽ cho mọi người hưởng thức giọng ca trời phú của tôi."
Tiếng nhạc sập sình vang lên, mọi người bắt đầu thi nhau ca hát, Mộc Tâm chỉ ngồi một chỗ ăn uống rồi nghe mọi người hát, Lâm Đình Phong thì nhâm nhi ly rượu đỏ, khẽ đưa mắt ngắm Mộc Tâm.
Đột nhiên Tiểu Mỹ cầm micro đứng giữa sân phòng hướng Mộc Tâm nói: "Thư kí Mộc cũng lên hát đi, bữa tiệc hôm nay cô là nhân vật chính mà sao chỉ ngồi ăn thôi thế!"
Mộc Tâm vội xua tay: "Thôi! Tôi hát không hay đâu! Tôi nghe mọi người hát được rồi."
Mọi người bắt đầu phụ họa: "Thư kí Mộc hát một bài đi, chúng tôi muốn nghe cô hát một lần mà."
Mộc Tâm quẫng bách đành đứng dậy cầm micro: "Được rồi, chỉ một bài thôi, tôi thật sự không hát được."
Cô nói rồi đi lại bàn điều khiển ấn chọn bài rồi ngồi lên chiếc ghế cao gần màn hình lớn.
Một giai điệu ballad nhẹ nhàng pha chút nhạc pop vang lên, sau đó là âm thanh trong trẻo ngọt ngào cất lên:
"Từng ngày từng tháng trôi qua thành năm
Em vẫn mong chờ tình yêu
Bước qua bao cảm xúc, ôi nỗi đau em mang thật nhiều
Giọt lệ buồn trên đôi mắt hiền, cõi lòng như cây xơ xác vậy
Thấy em buồn rầu nhưng chẳng mấy ai thương em..." – Your Smile
Mọi người như chìm đắm trong bài hát của Mộc Tâm mà im lặng đung đưa theo giai điệu.
Lâm Đình Phong cũng chăm chú ngắm nhìn cô, giọng hát vừa êm dịu vừa du dương nhưng không hiểu sao anh thấy cô rất cô đơn như thể cô phải một mình đơn độc chống chọi với thế giới tàn khốc này vậy.
Cô như một đóa hoa dạ lan hương, nội tâm chứa chan những tâm sự và những nỗi buồn man mác của riêng mình.
Khi ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, cô sợ sẽ chẳng một ai hiểu mình, khi màn đêm buông xuống, cô lại sợ sắc quá mỏng manh không ai thấy, hương thì quá nồng để có thể cảm nhận.
Có lẽ những gì cô ấy trãi qua không chỉ có những thứ trong tài liệu điều tra của mình.
Lâm Đình Phong cảm giác lòng ngực hơi nhói lên, anh nâng ly rượu vang đỏ lên uống một hơi cạn sạch, cảm giác vừa ngọt vừa đắng chát chảy dọc xuống cổ họng, làm dịu đi một phần cảm giác khó chịu trong lòng ngực..