Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi
Cô cùng Hạ Hữu Nam rời khỏi phòng mỹ thuật. Hành lang và cầu thang rất tối, Cố Khê đi ở phía trước, Hạ Hữu Nam cầm đèn pin di động đi theo sau.
Di động vang lên một tiếng, hết pin tự động tắt máy, thiếu đi ánh sáng, dưới chân Cố Khê dẫm vào một khoảng không, thiếu chút nữa ngã xuống, Hạ Hữu Nam phía sau ra tay cực nhanh cầm lấy cánh tay cô ổn định thân thể.
Cố Khê còn chưa hết hoảng sợ, ở trong bóng tối, cô không thấy rõ, nhưng cũng biết là Hạ Hữu Nam giữ cô lại, "Cảm ơn."
Trong bóng tối, thanh âm trầm thấp từ tính của Hạ Hữu Nam vang lên, "Cẩn thận một chút."
"Ừm."
Hạ Hữu Nam cũng không buông cánh tay cô ra, cứ như vậy nắm cánh tay đi xuống tầng, tới tầng một, tòa nhà bên cạnh có đèn đường, có một tia ánh đèn chiếu lại.
Trên đường bọn họ bước nhanh về ký túc xá, phía sau có giám thị phát hiện, đèn pin chiếu lên người bọn họ, "Các em là học sinh lớp nào, đã trễ thế này vì sao còn ở bên ngoài!"
Cố Khê quay đầu nhìn thấy giám thị đang đuổi theo, kéo Hạ Hữu Nam chạy, "Đi mau!"
Hạ Hữu Nam và cô cùng nhau chạy, chạy tới khu dạy học, Cố Khê kéo anh vào phòng trà nước tầng một trốn.
Cố Khê vừa mới chạy quá nhanh, trong miệng còn thở gấp.
"Lại không phải là làm chuyện xấu, không cần thiết phải chạy." Hạ Hữu Nam nói.
"Ừ nhỉ." Cố Khê không có hảo cảm gì với giám thị, luôn cảm thấy bị ông ấy bắt được phải đi phòng giáo vụ, nhưng ngẫm lại bọn họ chỉ đi vẽ cờ lớp, hoàn toàn có thể giải thích, cô nhìn Hạ Hữu Nam, "Vậy vì sao cậu còn chạy theo tớ?"
"..."
Hạ Hữu Nam không giải thích vấn đề này, "Đi thôi."
"À ờ, đúng nhỉ, chạy nhanh, nếu đóng cửa thì chết."
Hai người tách ra tại con đường nhánh trước tòa nhà giảng dạy và quay trở lại ký túc xá của họ.
Khi Cố Khê trở lại ký túc xá, dì quản lí vừa lúc khóa cửa, cô vội vàng gọi lại mới đi vào.
Đèn ký túc xá đã tắt, Cố Khê nương theo bóng đêm đi đến giường mình, lấy di động mở ra, chuẩn bị cởi giày rửa mặt.
Sau ngày bị trật chân Đường Tiểu Dĩnh về nhà ngủ, Đàm Mỹ Thanh xin nghỉ về nhà mừng thọ ông, ký túc xá có 6 người giờ chỉ còn 4 người.
Khương Linh từ giường trên vươn đầu nhỏ giọng nói: "Cố Khê, thế nào, vẽ cờ lớp tốt không?"
"À, tốt."
"Hihihi, tư vị ở một mình với Hạ Hữu Nam như thế nào?"
Nhớ tới bộ dáng chuyên chú vẽ của Hạ Hữu Nam, lỗ tai Cố Khê đỏ ửng, "Không có gì, cũng giống như bình thường thôi."
Thay giày xong, Cố Khê ra ban công rửa mặt.
Sau khi rửa mặt nằm xuống trên giường, đại não cô vẫn còn ở trạng thái hưng phấn. Hôm nay thật nhiều chuyện đã xảy ra, cũng may, hết thảy đều giải quyết, chờ ngày mai tham dự lễ khai mạc nữa thôi.
Mỗi lớp trong hội thể thao đều được phân một mảnh đất nhỏ làm đại bản doanh, vị trí đa số là dưới tàng cây.
Đại bản doanh của các lớp bố trí cũng rất đa dạng. Có chỗ đơn sơ, chỉ bày hai cái bàn, một bình nước và bảng tên lớp. Cũng có chỗ cầu kì, trên cây treo đầy bóng bay, nơi sân không lớn dùng giấy ngói đa sắc tạo hình ra một tòa lâu đài rất bắt mắt.
Vào ngày hội thể thao, Trương Vân Hải cùng nam sinh trong lớp dậy sớm đi bố trí đại bản doanh của lớp.
Ngoại trừ bày bàn ghế và bình nước, họ còn làm ra một vài ý tưởng nhỏ. Ở giữa hai cây mắc mấy cái dây thừng, trên dây thừng kẹp vài tấm thẻ, dây cao nhất treo mấy chữ 11 - 18 rất to.
7 giờ rưỡi, học sinh lục đục trở lại đại bản doanh của lớp, mọi người hôm nay đều mặc đồng phục áo trắng quần đen rất chỉnh tề.
Các lớp khác thì có lớp ăn mặc tự do, có lớp mặc đồ siêu nhân, còn có lớp mặc đồ dân quốc, vô cùng phong phú, đều là vì buổi triển lãm khai mạc.
Hạ Hữu Nam đi đến tòa nghệ thuật, lấy cờ lớp hôm qua vẽ xong mang về, đặt ở trên bàn đại bản doanh.
Mấy nữ sinh vây lại, mở ra nhìn, không khỏi cảm thán, "Oa, vẽ đẹp quá đi."
"Hữu Nam, cậu cũng quá lợi hại đấy."
Người nào đó được khen lợi hại mặt vô biểu tình, quét một vòng qua đại bản danh lớp cũng không thấy Cố Khê.
Gần đến 7 giờ 45 phút, loa trường vang lên khúc quân hành, Trương Vân Hải vỗ tay to, gân cổ kêu: "11 - 18, lại đây xếp hàng!"
Nghe được tiếng kêu của ủy viên thể dục, mọi người đều tụ tập lại, dựa theo đội ngũ được huấn luyện sắp hàng.
Trương Vân Hải kiểm số người một lúc.
Đội ngũ cơ bản đã đến đông đủ, chỉ thiếu Cố Khê và Đàm Mỹ Thanh.
Trương Vân Hải nhìn thời gian, hỏi Ngô Văn Hân, "Lớp trưởng, Cố Khê và Đàm Mỹ Thanh sao còn chưa tới?"
Ngô Văn Hân nói: "Mỹ Thanh đang giúp Cố Khê trang điểm, chắc cũng nhanh thôi."
Trên đài chủ tịch, học sinh chủ trì cầm mic nói: "Khai mạc đúng 8 giờ bắt đầu, hiện tại xin mời lớp 10 chuẩn bị, các lớp khác xin đi khỏi sân trường, các lớp khác xin đi khỏi sân trường."
Sau khi Trương Vân Hải kiểm số người, cậu giải tán đội ngũ, nhường sân trường cho khối 10.
Tổng cộng có 60 lớp toàn trường tiến hành triển lãm, mỗi lớp không thể triển lãm quá 5 phút. Sau khi triễn lãm xong, các lớp xếp hàng ở sân bóng, chờ khai mạc kết thúc.
Khối 10 có 20 lớp, xếp thành 20 đội hình ở sân trường, mỗi đội hình đều mặc trang phục giống nhau, từng cảnh tượng trông rất ngoạn mục.
Trên đài chủ tịch, các giám khảo đã vào chỗ, vừa đến 8 giờ, sau khi hiệu trưởng nói vài lời dạo đầu, người chủ trì liền tuyên bố bắt đầu khai mạc.
Cùng với khúc quân hành của vận động viên, âm thanh khẩu hiệu cũng theo đó vang lên, "Một, một, một hai một, một, một, một hai một..."
Đội ngũ chỉnh tề bước tới đài chủ tịch, thời điểm sắp đến đài chủ tịch, lớp đồng lòng kêu khẩu hiệu vang đến rung trời, thi đấu với nhau về âm lượng và độ đồng thanh của khẩu hiệu.
Trương Vân Hải trong chốc lát nhìn mấy triển lãm lớp phía trước, quay đầu lại nhìn các bạn, vẫn không thấy Cố Khê, "Cố Khê vẫn chưa tới sao? Bạn nữ nào đi gọi đi! Một lúc nữa chúng ta phải đi xếp hàng rồi!"
Ngô Văn Hân nói: "Tớ đi xem!"
Khương Linh chỉ về hướng ký túc xá, "Đến rồi! Các bạn ấy đến rồi!"
Mọi người đều nhìn theo hướng Khương Linh chỉ.
Cố Khê mặc váy lụa trắng phiêu dật, trên đầu mang theo vòng hoa cành oliu xanh lục, dẫn theo làn váy chạy chậm đến, giống như công chúa chạy khỏi lâu đài trong chuyện cổ tích, lại như tiên nữ từ cổ đại xuyên qua.
"Oa~" Những người xem qua đều không nhịn được phát ra âm thanh cảm thán.
Hạ Hữu Nam cũng nhìn cô, nhất thời thất thần.
Sở Dục Tân bên cạnh nhìn đến không rời được mắt, si ngốc mà nói: "Tớ đã nói Cố Khê thích hợp mà, cậu xem bạn ấy hôm nay giống như tiên nữ vậy."
Hạ Hữu Nam bên cạnh mở mắt, "Cũng không có gì khác ngày thường."
Sở Dục Tân nói: "Khác biệt quá rõ rệt ý, Hạ đại thiếu cậu phỏng chừng đã nhìn qua nhiều mỹ nữ, chướng mắt tiểu tiên nữ Cố Khê của chúng ta rồi."
Editor có lời muốn nói: Chương này dài quá đi ToT