Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ
Edit: Trâm Anh
Beta: Vô Ảnh
Ông lão cầm ly nước bùa lên uống, trong chốc lát liền cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Thẩm Mộc Bạch không yên tâm, vẫn luôn cẩn thận quan sát, thấy Ông lão sắc mặt dường như hồng hào hơn, nhưng anh vẫn còn lo lắng đó là hồi quang phản chiếu.
Đến sáu bảy giờ, lão gia cũng không có việc gì, sau khi nhắm mắt một lúc, lão gia thức dậy với cơ thể tràn trề năng lượng.
"Du Du." Ông lão nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nguyễn Du Du đang nằm trên ghế sô pha lật mở một cuốn sách tiếng Anh, cô không thể hiểu nổi mấy bài toán nâng cao, đành phải học tiếng Anh trước.
Vừa rồi lên mạng tìm tòi một lúc, cô mới biết không có gia sư dạy kèm toán cao cấp ở các trường cao đẳng, hầu hết đều dạy ở tiểu học và cao sơ trung.
Nghĩ đến việc 99% cô sẽ thi trượt, Nguyễn Du Du liền thấy tim mình như rỉ máu, dù cho cô có thể đậu, cũng sẽ trở thành học sinh kém nhất trong những học sinh kém, mặt Nguyễn Du Du nhăn như trái khổ qua.
Thẩm Mộc Bạch tựa người vào đầu kia của sô pha, anh chăm chú nhìn vào điện thoại, trả lời yêu cầu và đưa ra chỉ thị công việc cho cấp dưới thông qua nhóm làm việc.
Vì Thẩm lão gia đang nằm viện, nên anh không có nhiều thời gian đến công ty xử lý, cho nên hơn nửa thời gian làm việc đều phải thông qua cách này.
Hai người, một người ở đầu một người ở cuối sô pha, không làm ảnh hưởng đến nhau.
Dù vậy, trong lúc quét mắt qua vài lần, Thẩm Mộc Bạch vẫn nhận ra dáng vẻ buồn rầu của Nguyễn Du Du, chỉ là cô gái nhỏ nhìn chăm chăm vào quyển tiếng Anh với vẻ lo lắng mà không chú ý đến.
Nghe thấy ông lão kêu cô, Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên, dáng vẻ có chút mờ mịt, đôi mắt hạnh to tròn mơ màng vẫn còn mang nét bất lực, buồn bã vì không chống đỡ nổi khó khăn của việc học tập.
Ông lão sửng sốt một chút, "Du Du làm sao vậy?"
"Cháu không biết làm, cháu sợ sẽ trượt kì thi năm thứ nhất." Nguyễn Du Du lo lắng đến độ muốn khóc, buồn rầu mà kéo kéo tóc, trên đỉnh đầu kẹp hai chiếc kẹp bị cô lấy ra.
Đột nhiên, cô giống như nghĩ ra gì đó, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, "Ông nội, ông có biết ai dạy kèm toán cao cấp không ạ?"
Trực giác của Nguyễn Du Du cho thấy rằng cô đã tìm được giải pháp, trên mạng không có người dạy đại học, nhưng Ông lão biết rất nhiều người, không chừng bạn tốt của ông nội có cháu đang học đại học.
"Toán cao cấp à, có Mộc Dương cũng đang ở học ở đại học Yến Thành, nó hơn cháu hai tuổi, khai giảng này nó sẽ vào năm ba."
Thẩm Mộc Bạch đang chăm chú gõ lạch cạch trên điện thoại đột nhiên ngón tay dừng lại, ấn nút tắt màn hình, chầm chậm ngẩng đầu lên.
"Mộc Dương thành tích rất xuất sắc, dạy toán cao cấp cho Du Du thật sự không thành vấn đề, hơn nữa, nó cũng coi Du Du như đàn em......" Thẩm lão gia cười tủm tỉm nhìn thoáng qua biểu tình vô cảm của Thẩm Mộc Bạch, "Chỉ là, dù xuất sắc thế nào cũng không bằng Mộc Bạch, Mộc Bạch trong mắt ông nội vẫn là ưu tú nhất, trước đây nó học tại trường Thường Thanh Đằng danh giá, ngoài học bổng toàn phần còn có nhiều học bổng khác ――"
"Không phải nói muốn lên mạng tìm gia sư sao?" Thẩm Mộc Bạch đánh gãy lời lão gia, quay đầu hỏi Nguyễn Du Du.
Thanh âm anh thâm trầm, bình tĩnh, ánh mắt đen không có tia cảm xúc nào.
Nguyễn Du Du nhạy cảm nhận ra anh có chút không vui, cô ngẩng đầu đối diện với tầm mắt anh, mím môi, giải thích nói: "Em có lên mạng tìm, nhưng trên mạng đều là gia sư của tiểu học và cao sơ trung, không có gia sư đại học."
Thẩm Mộc Bạch: "......" Anh hơi sơ ý, người bình thường lên đại học đều buông thả, còn ai tìm gia sư để nghiêm túc học chứ.
Mắt của Thẩm lão gia và Thẩm Mộc Bạch có vài phần giống nhau, vừa hẹp vừa dài, chẳng qua ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch luôn sâu thăm thẳm, không ai nhìn ra cảm xúc trong đó, còn đôi mắt của Ông lão lại cho người ta cảm giác giống như mắt của lão cáo già.
Lúc này, một nụ cười ranh mãnh chợt lóe lên trong mắt của lão hồ ly kia, "Du Du, đừng lo lắng, nếu ông nội nhờ Mộc Dương đến dạy kèm cho cháu, nó không dám không tới.
Tuy nhiên, nếu Mộc Bạch chịu bỏ chút thời gian giúp cháu, ông cũng không cần nhờ đến Mộc Dương."
Nguyễn Du Du chưa gặp qua Thẩm Mộc Dương, nhưng từ những lời che che giấu giấu trong miệng Đường Tùng Phương, Thẩm Mộc Dương hẳn là con ruột của Đường Tùng Phương.
Đường Tùng Phương và Thẩm Mộc Bạch có quan hệ rất căng thẳng, Thẩm Mộc Dương không chừng cũng sẽ chẳng vui vẻ đến chỗ này.
Nguyễn Du Du thật tình cũng không thích đôi vợ chồng Đường Tùng Phương và Thẩm Vĩnh Hưng này, cũng không muốn thân cận quá với bọn họ, cô đương nhiên vẫn hi vọng Mộc Bạch sẽ đến phụ đạo cho mình, nhưng cô không biết liệu anh có nguyện ý hay không.
Nguyễn Du Du mong chờ nhìn sang Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt tròn xoe, giống như con mèo sữa nhỏ đang cầu xin chủ nhân một con cá khô.
Ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch đặt bên hai thái dương xoa xoa.
"Tiểu Bạch......" Nguyễn Du Du nhẹ giọng gọi, thanh âm mềm mại, ôn nhu, hai bàn tay mềm mại đang cầm quyển sách tiếng Anh, ngón tay vì có chút căng thẳng mà miết chặt.
Thẩm Mộc Bạch lạnh nhạt mà liếc sang cô một cái, "Kêu tiếng lão sư."
Anh ấy đây là đồng ý rồi!
Nguyễn Du Du nháy nháy đôi mắt trong trẻo, như là sao băng xẹt qua bầu trời đêm, đôi môi căng mọng, hồng hào nhếch lên, vui vẻ mà kêu to: "Thẩm lão sư!"
Thẩm Mộc Bạch nhíu mày lại.
Nguyễn Du Du lập tức nhận ra có gì đó sai sai, vội vàng sửa lại, "Thẩm lão sư!"
Nếu đã đồng ý rồi, Thẩm Mộc Bạch cũng sẽ không làm qua loa cho xong, anh nghĩ nghĩ, "Mỗi ngày vào buổi tối sẽ dành ra một giờ học toán và nửa giờ học tiếng Anh.
Nếu có cái gì không được, có thể gửi tin nhắn cho anh, anh thấy sẽ trả lời em."
"Dạ dạ." Nguyễn Du Du ngồi đến thẳng tắp, như là học sinh ngoan đối mặt chủ nhiệm lớp, nghiêm túc gật gật đầu, thái độ vô cùng chân thành, "Cảm ơn Thẩm lão sư."
Nỗi lo trong lòng đã được giải quyết, Nguyễn Du Du cảm giác tiền đồ của mình sẽ sớm sáng lạn, cô hơi nghiêng người về phía trước, chờ đợi nói: "Thẩm lão sư......"
Thẩm Mộc Bạch thấy cô đã chăm chú nhìn vào quyển tiếng Anh hồi lâu, cho rằng cô có gì thắc mắc, hỏi, "Làm sao vậy? Chỗ nào không đọc được?"
"Không phải." Nguyễn Du Du xoa xoa cái bụng đói xẹp lép, vì không để Thẩm Mộc Bạch chờ, bữa trưa cô căn bản là ăn chưa được no, lúc này bụng đói kêu vang, "Buổi tối anh muốn ăn gì? Em sẽ đãi anh ăn ngon, coi như là......!Tiệc bái sư."
"Em mời anh?" Thẩm Mộc Bạch mày nhọn lên, "Em có tiền sao."
"Có nha!" Nguyễn Du Du tự tin vỗ vỗ vào ba lô, "Em có 10 vạn tệ!"
Thẩm Mộc Bạch: "......" Em đúng là có 10 vạn tệ, nhưng đó là tiền tiêu vặt anh vừa chuyển vào tài khoản em ngày hôm qua.
"Anh ăn gì cũng được, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi." Thẩm Mộc Bạch vô cùng tỉnh táo mà ý thức được, cô vợ nhỏ mới cưới này chỉ e là vô cùng tham ăn.
Nguyễn Du Du hưng phấn mà bẻ ngón tay bắt đầu đếm, "Em muốn ăn nhiều món lắm! Món Nhật, đồ nướng, món cay Tứ Xuyên, lẩu kem ――"
"Không phải hôm qua anh vừa cho em ăn lẩu kem sao?" Thẩm Mộc Bạch nghĩ tới sở thích ăn cay của cô liền có chút lo lắng.
Nguyễn Du Du mở to đôi mắt trong trẻo vô tội nhìn anh, có chút kinh ngạc hỏi: "Em không thể ăn những thứ hôm qua đã ăn sao? Những thứ như kem rõ ràng là có thể ăn mỗi ngày, bất cứ lúc nào!"
Thẩm Mộc Bạch: "......"
Ông lão: "Hai người đừng có quá đáng!"
Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch quay đầu về phía giường bệnh nhìn Thẩm lão gia, lão gia vẻ mặt cực kỳ ghen tị, "Nói về đồ ăn trước mặt một bệnh nhân không thể ăn được là cực kỳ tàn nhẫn!"
"Khụ khụ." Nguyễn Du Du lập tức ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ hồng hồng an ủi Thẩm lão gia, "Không sao cả, qua mấy ngày nữa sức khỏe ông nội sẽ ổn định thôi! Lúc đó ông muốn ăn bất cứ thứ gì cháu đều sẽ mua cho ông!"
Ông lão thật ra cũng không muốn ăn gì hết, nhưng nghe Nguyễn Du Du nói như vậy ông vẫn thấy rất vừa ý, cười tủm tỉm gật gật đầu, "Du Du cháu thực sự là có hiếu.
Du Du, cháu vẽ lá bùa trị bệnh có khó không"
Nguyễn Du Du lập tức nói rõ, "Không khó, ngày mai cháu sẽ mang thêm cho ông một ít, ông nội có thể một ngày uống một lần."
Ông lão cảm thấy sau khi uống nước bùa xong cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, vốn dĩ ông nghĩ lần này vào bệnh viện sẽ không còn có cơ hội ra ngoài, nhưng bây giờ trong lòng ông lại tràn trề hi vọng, "Du Du, lá bùa của cháu rất linh nghiệm, cháu nghĩ xem muốn đổi cái gì với ông nội?"
Nguyễn Du Du lắc đầu, "Nếu cháu bán bùa trị bệnh nó sẽ có giá là hai triệu tệ."
Thẩm Mộc Bạch khóe miệng giật giật, cô gái nhỏ này vậy mà cũng dám nói.
"Nhưng ông nội và cháu là người một nhà, không cần tiền, chỉ cần ông nội bình an vô sự, Tiểu Bạch sẽ không buồn."
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt.
Ông lão cười nói: "Được, ông sẽ bên cạnh Mộc Bạch.
Mộc Bạch, cô vợ nhỏ này của cháu thật tốt, đúng là tiểu phúc tinh của ông."
Thẩm Mộc Bạch không nói gì.
Lão gia có khỏe lên hay không đến giờ vẫn không thể khẳng định, anh cũng không nghĩ rằng nước bùa ấy có thể trị được bệnh, sở dĩ anh không ngăn cản là vì lão gia quá kiên quyết nên anh đành làm theo.
......
Thấy trời sắp tối, Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du rời khỏi bệnh viện, nghe theo lời Nguyễn Du Du, hai người đi ăn món Nhật.
Đèn đường đã sáng lên, cộng thêm ánh đèn của ô tô, toàn bộ thế giới bao phủ trong một vầng hào quang, vô cùng hư ảo và lộng lẫy.
Thẩm Mộc Bạch vẫn luôn không nói gì, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm tay lái, phần mái đen dài xõa trên trán, xương quai hàm sắc sảo, đôi mắt đen sì nhìn thẳng phía trước, trước sau như một mang theo vài phần lạnh nhạt, thờ ơ dửng dưng điển hình của con nhà quyền quý.
Nguyễn Du Du trộm nhìn anh vài lần, nhớ tới chuyện hôm nay ba và mẹ kế anh đến phòng bệnh náo loạn.
Cô ban đầu cũng không hiểu ba mẹ mình, bọn họ căn bản là không yêu cô, chỉ coi cô là công cụ kiếm tiền.
Cô cũng đã vài lần lén tra trên mạng, vì sao ba mẹ không thương con? Cô thấy có một câu trả lời khá dễ chấp nhận: Ba mẹ không dám đặt nhiều tình cảm vào một đứa bé có sức khỏe kém, vì sợ một ngày nào đó khi nó ra đi sẽ không thể chấp nhận, thế nên cha mẹ sẽ sinh một đứa con khác và yêu thương nó như báu vật.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Thẩm Vĩnh Hưng, cô mới biết rằng không phải cha mẹ nào cũng sẽ yêu thương con cái của mình vô điều kiện, vô lý do.
Nguyễn Du Du nhìn sườn mặt của Thẩm Mộc Bạch, bỗng nhiên sinh ra cảm giác đồng cảm thương hại lẫn nhau.
"Thẩm tiên sinh, có một vài cha mẹ không yêu thương đứa con của họ không phải vì đứa trẻ đó đã làm sai điều gì hay đứa trẻ đó không ngoan mà đó là lỗi của người làm ba mẹ." Giọng nói mềm mại vang lên, mang theo chút thận trọng.
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc.
Cô là đang tự an ủi chính mình sao?
"Cho nên, cũng không cần phải lấy lòng ba mẹ, chỉ cần xem họ như người xa lạ có chút quen thuộc, cũng không cần để tâm đến thái độ của họ làm gì." Nguyễn Du Du ngập ngừng vươn tay ra, vỗ nhẹ hai cái vào cánh tay anh.
Quả thật cô cũng đang tự an ủi chính mình.
Khóe môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch chợt cong lên một nụ cười đùa giỡn, "Du Du nói rất đúng, chỉ là người xa lạ có chút quen thuộc thôi.".