Chương 20

Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Edit: Đào Tiên.

Beta: Kỷ Kỷ

- --

Cả đời Lộc Niệm trải qua bình bình đạm đạm, hiện tại thân thể cô đã tốt hơn trước một ít, tuy vậy, nhiều năm ốm yếu vẫn có ảnh hưởng, nhìn cô vẫn gầy nhỏ như cũ, ăn thế nào cũng không béo lên được.

Đặc biệt là phần bụng, đồng phục của trung học phụ thuộc là áo sơ mi và chân váy nên nhìn vòng eo của cô càng nhỏ nhắn, giường như một tay có thể ôm trọn. Bởi vì hàng năm sinh bệnh, làn da cô so với người bình thường trắng hơn nhiều, là loại trắng bệch không huyết sắc, một màu trắng thuần tịnh trong suốt như tuyết mùa đông. Hơn nữa, cố tình lại thêm một đầu tóc đen không trải qua hóa chất, đi ở trong sân trường phá lệ dẫn nhân chú mục*.

(P/s: đại khái là quá đẹp, bắt mắt, khiến nhiều người quay đầu nhìn lại, mọi người chú ý.)

Trung học phụ thuộc học phí đắt đỏ, đồng phục tư nhân lại đẹp hơn so với các trường công lập, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ giáo phục riêng, mỗi năm chỉ riêng đồng phục đã ngốn không ít tiền. Điều này khiến cho giá trị nhan sắc phân hóa càng thêm nghiêm trọng, người đẹp thì đương nhiên mặc gì cũng đẹp, những người nhan sắc bình thường thì đều thích mặc đồng phục công lập hơn.

Nhưng mà, cũng có ngoại lệ.

Trước cổng trường trung học phụ thuộc sẽ có cán bộ đứng kiểm tra trang phục của từng học sinh, thay phiên nhau kiểm tra đồng phục và lớp trực thuộc, Lộc Niệm đương nhiên luôn ăn mặc chỉnh tề, có điều đúng hôm đó, cô thấy một gương mặt quen thuộc bị chặn trước cổng.

Thiếu niên không mặc đồng phục, đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai, dung mạo tinh xảo như ngọc, bị ngăn trước cổng trường nên rất dễ nhận ra.

Giọng Triệu Nhã Nguyên có chút không kiên nhẫn: "Mới chuyển trường, chưa có đồng phục, cậu muốn tôi nói mấy lần nữa?"

Một học sinh đeo kính nói: "Trường ta không tiếp nhận học sinh chuyển trường giữa năm học, trước khi làm thủ tục ai cũng được phát đồng phục".

Triệu Nhã Nguyên thấy bóng dáng Lộc Niệm đằng xa, không muốn cùng bọn họ cãi cọ ở cổng trường, hơn nữa hắn bị hỏi nhiều cũng thấy phiền, tính tình cũng sắp bộc phát: "Không có thì là không có, tao chính là học sinh đột ngột chuyển trường, không tin thì tự đi hỏi Phùng Minh Kiệt, không hỏi được thì về nhà hỏi cha mày".

Phùng Minh Kiệt là tên hiệu trưởng trung học phụ thuộc bọn họ.

Học sinh kia hiển nhiên không nghĩ rằng thiếu niên lớn lên xinh đẹp trước mắt sẽ ăn nói hỗn láo như vậy, mặt cậu ta đỏ bừng, lắp bắp "cậu, cậu" nửa ngày, cái gì cũng không nói nên lời.

Triệu Nhã Nguyên nhân cơ hội xách cặp đuổi theo Lộc Niệm vừa đi qua.

Lộc Niệm nhớ tới thái độ Triệu Nhã Nguyên lần gặp mặt trước đó, đang do dự xem có nên chào hỏi cậu ta một câu hay không, không ngờ, Triệu Nhã Nguyên đã đuổi theo, xa xa kêu một tiếng: "Ê!"

Lộc Niệm: "......" Tên cô không phải là "ê".

Triệu Nhã Nguyên vài bước đuổi theo, cậu tự nhiên như ruồi: "Đi nhanh như thế làm gì".

Lộc Niệm: "Nếu không thì muộn mất".

Triệu Nhã Nguyên hết sức chuyên chú mà một ra một cây kẹo que, liếc mắt ngó cô một cái: "Không phải cậu mua điểm vào trường sao, còn sợ đến trễ à? Đúng là học sinh giỏi".

Cậu chàng ăn kẹo nghiêm túc thực sự, quai hàm hơi phình ra, đôi mắt đào hoa màu hổ phách thâm trầm, y hệt một chú mèo nhỏ.

Nhìn cực kỳ trẻ con.

Lộc Niệm: "......"

Nhưng Triệu Nhã Nguyên cắn kẹo que, hàm hồ nói: "Tôi biết thành tích của cậu không tệ".

Lộc Niệm: "Cũng thường thôi".

Thật ra cũng không quá tốt, dù sao thì trung học phụ thuộc cũng là nơi ngọa hổ tàng long, lần trước cô phát huy vượt xa người thường, khó khăn lắm mới sờ đến cái top 100, không tính là đặc biệt xuất sắc.

"Tôi thấy tên cậu trên bảng vàng". Triệu Nhã Nguyên mặt vô biểu tình, "Tự tôi biết mà".

Lộc Niệm: "......"

Triệu Nhã Nguyên nói: "So với tôi thì cao hơn mấy phần trăm đấy".

"Chẳng qua, Hải Thành không dùng tài liệu học tập giống ở đây". Triệu Nhã Nguyên bĩu môi, "Nên tôi mới chưa có đủ thời gian thích ứng".

Lộc Niệm giờ mới nhớ ra cậu ta là người Hải Thành: "...... Tôi không nghe được khẩu âm lúc cậu nói chuyện".

Hải Thành ở phía Bắc, Lộc Niệm trước đây cũng quen một bạn học chuyển trường từ Hải Thành tới, khẩu âm nói chuyện nghe nhẹ nhàng, mềm mại, không giống người dân bản địa, giờ thêm Triệu Thính Nguyên, ngày thường cậu nói chuyện giọng điệu cũng khác với người dân địa phương nơi đây.

Triệu Nhã Nguyên nói: "Khi còn nhỏ thân thể tôi đã không tốt, bị ba mẹ đưa đến nơi khác ở quá lâu cho nên nói chuyện cũng chẳng có khẩu âm gì".

Lộc Niệm nhớ hình như vấn đề này Triệu Thính Nguyên đã từng đề cập tới: "Nơi khác?"

Triệu Nhã Nguyên nhìn cô, ném que kẹo đã ăn xong vào thùng rác, chậm rãi nói: "Nam Kiều".

Đúng vậy, lúc nghe thấy cái tên địa phương này, Lộc Niệm không có phản ứng gì.

Thiếu niên nhẹ giọng nói: "Tôi cho rằng, cô hẳn là có ấn tượng rất sâu chứ".

Bước chân Lộc Niệm chậm lại, mở to mắt nhìn cậu. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Triệu Nhã Nguyên, tiềm thức cô đã cảm thấy có chút không thích hợp, hiện tại, loại cảm giác này đã vọt lên mức cao nhất.

Tiếng chuông vào lớp chậm rãi vang lên.

Triệu Nhã Nguyên cũng không nói thêm gì, mỗi người một nẻo tự đi vào phòng học

Cả ngày, Lộc Niệm đều suy nghĩ về vấn đề này.

Tới nơi đây ngần ấy năm, cô vẫn luôn khoan thai kế thừa ký ức Lục Niệm, đến bây giờ mới dừng lại, gần như cô đã nhớ lại toàn bộ.

Ký ức được thừa kế từ Lục Niệm rất mơ hồ, nhưng đại bộ phận cô đều có ấn tượng, mà đối với địa danh ban nãy Triệu Nhã Nguyên đã đề cập, cô lại không biết một chút nào.

Lộc Niệm lên mạng tra cứu.

Là một thành phố nhỏ cách An Thành khá xa.

Nam Kiều thành kiến tạo tựa vào vách núi, sau lưng là những dãy núi cao triền miên không dứt, nhiều chỗ còn chưa được ai khai phá, hoàn cảnh âm u tĩnh lặng, không khí tươi mát, cho nên, thân thể Triệu Nhã Nguyên không tốt, cậu ta được chọn an dưỡng ở Nam Kiều là cực kỳ bình thường.

Thế nhưng, cái này có quan hệ gì với cô?

Sau khi dùng bữa tối, Lộc Niệm vẫn không nhịn được mở miệng, tiến đến hỏi Trương Thu Bình đang thu dọn bát đũa: "Dì Trương, dì có biết Nam Kiều không?"

Động tác Trương Thu Bình cứng đờ, thiếu chút nữa ném luôn mâm cơm trong tay ra ngoài, "Sao cháu lại hỏi cái này?"

Lộc Niệm không ngờ bà lại phản ứng lớn như vậy: "Cháu chỉ hỏi một chút thôi, bạn học cháu bảo chỗ đó có nhiều cảnh đẹp, muốn rủ cháu đi chơi, cháu định đi hỏi ba......"

"Không được". Trương Thu Bình một ngụm đánh gãy, "Tiên sinh tuyệt đối sẽ không đồng ý".

Dường như bà ta cũng thấy mình biểu hiện không ổn lắm, bèn miễn cưỡng cười nói: "Nơi đó không có gì vui chơi cả, một thành phố hoang sơ, nghèo nàn, hẻo lánh, vừa xa vừa không an toàn. Niệm Niệm nếu muốn xin ra ngoài chơi, có thể chờ khi nào tiên sinh rảnh rỗi sẽ mang cháu đến Châu Âu nhé......"

Lộc Niệm mở to đôi mắt, lẳng lặng nhìn bà.

Sau lưng Trương Thu Bình toát đầy mồ hôi lạnh.

Cô cong môi cười cười: "Được ạ".

Lộc Niệm lại hỏi: "Đúng rồi, dì Trương, mấy ảnh chụp hồi nhỏ của cháu hẳn đều lưu giữ trong album đúng không, cháu muốn xem".

Trương Thu Bình: "Được, dì lập tức kêu Miêu Miêu lấy cho cháu".

Trước kia, Lộc Niệm chưa bao giờ muốn xem ảnh chụp, dù sao cũng đã ngần ấy năm, tính cách cô cũng biến hóa không ít.

Hầu như mỗi năm, Lục Niệm đều sẽ chụp một album ảnh đánh dấu mốc trưởng thành. Cô gái bé nhỏ gầy yếu tái nhợt, được khóa kín trong những lớp trang phục lỗng lẫy, trên mặt không có một tia ý cười.

Lộc Niệm an tĩnh lật sang trang bên: "Dì Trương, tất cả đều ở đây ạ?"

Dường như chỉ bắt đầu từ lúc 8, 9 tuổi, trước đó, đều không thấy.

Trương Thu Bình: "Trước đây chuyển nhà đã vứt bớt một ít".

Lộc Niệm khó có thể tin, nếu đổi thành các gia đình bình thường, việc chuyển nhà rối ren, ném đi vài tấm ảnh là điều hết sức bình thường, nhưng đây là Lục gia, Lục gia là gia đình như thế nào? Thời điểm chuyển nhà không cần tự mình động tay, tự nhiên sẽ có vô số người chuyên nghiệp tới hỗ trợ xử lý, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ họ đều có thể làm tốt, sao có thể xảy ra sự việc ném bớt ảnh chụp?

Cô trầm mặc, khép lại quyển album, bảo Miêu Miêu đem đi cất.

Một mình một người nằm trên chiếc giường mềm mại.

Lộc Niệm cau mày, cố suy nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay một lần.

Lục gia hẳn đang cố ý muốn giấu diếm cô sự tình nào đó.

Cô không có một chút ký ức nào của Lục Niệm khi còn nhỏ. Ban đầu là Lộc Niệm không để ý, cô cho rằng cô ấy lúc đó còn nhỏ, không nhớ được gì nhiều, nhưng hiện tại, cô thoáng có một loại dự cảm.

Nếu, Lục Niệm từng mất trí nhớ thì sao?

Đúng là cô đã thiếu hụt mất một bộ phận ký ức, cho nên cô mới tiếp tục sống mà không nhớ rõ, hơn nữa, trong đoạn hồi ức mà cô ấy đánh mất kia, đã từng xảy ra chuyện gì đó khiến Lục gia không muốn để cô ấy nhớ tới.

- --

Tình huống đặc biệt của Lộc Niệm đêm nay khiến Trương Thu Bình không dám chậm trễ. Bà vội vã gọi điện thoại cho Lục Chấp Hoành, một năm một mười nói qua một lần.

Trên tầng lầu cao nhất của Lục thị, đèn đuốc vẫn sáng trưng, trong văn phòng, Lục Chấp Hoành ngồi đối diện một thanh niên khoảng 20 tuổi.

Lục Dương đang cung kính chờ ông tiếp điện thoại.

Trước mặt hắn, Lục Chấp Hoành cũng không tiện nói thêm gì, sau khi ngắt điện thoại, ông cùng Lục Dương tiếp tục đề tài vừa rồi.

Lục Chấp Hoành nói: "Ngày thường cháu chăm sóc cho Niệm Niệm rất khá, làm tốt lắm".

Lục Dương khắc chế âm thanh vui sướng trong lòng, khiêm tốn nói: "Niệm Niệm rất ngoan, không tốn công, hơn nữa, cháu là anh trai của em ấy, chăm sóc em gái là đúng ạ".

"Cháu cứ tiếp tục chiếu cố nó". Lục Chấp Hoành nói: "Có vấn đề gì thì nói cho ta, tình hình thực tế, thân thể, học tập, tất cả đều phải báo cáo".

Ông bổ sung: "Đừng để cho Niệm Niệm phát hiện".

Lục Dương gật đầu: "Vâng ạ". Đúng là hắn vẫn luôn làm như vậy.

Lục Dương đã hơn 20 tuổi, mắt thấy cũng không bao lâu nữa là tốt nghiệp đại học.

Lục Chấp Hoành nói: "Chờ cháu tốt nghiệp, trước đến Lục thị thử xem, ta có thể sắp xếp một vị trí cho cháu".

Hai mắt Lục Dương sáng rực: "Cảm ơn chú".

(P/s: Đào Tiên: Trong mấy chương trước mình có edit nhầm thành bác, từ giờ sẽ sửa lại. So sorry~)

Lục Chấp Hoành nhớ tới mấy lời Trương Thu Bình nói khi nãy, ông gật đầu, nói với hắn: "Không cần khách khí".

Ông lại nói: "Không còn việc gì nữa, đêm nay cháu có thể đi rồi, nhớ rõ lời ta nói".

Cuộc đối thoại sắp sửa kết thúc, Lục Dương lại không lập tức rời đi, hắn do dự lên tiếng: "Chú, còn một việc nữa, sự tình liên quan tới Tần Tự......"

Lục Chấp Hoành buông chén trà: "Làm sao?"

Lục Dương: "Cháu nghĩ, hắn cũng sắp thành niên rồi, nhà chúng ta không cần phải nuôi hắn nữa".

"Không những thế, hắn có ảnh hưởng không tốt đối với Niệm Niệm".

Lục Chấp Hoành gỡ gọng kính mắt mạ vàng xuống, ông xoa xoa hốc mắt: "Ảnh hưởng không tốt thế nào?"

Lục Dương cắn răng, cuối cùng hắn hạ ngoan tâm nói ra: "Cháu sợ hắn và Niệm Niệm yêu sớm".

Rốt cuộc, đối với thân phận của Tần Tự, nếu có thể leo lên người đại tiểu thư Lục gia, không phải trong một đêm sẽ bay lên cành cao hay sao?

Mày Lục Chấp Hoành hơi nhăn lại: "Lần trước Niệm Niệm bảo ta, lâu lắm rồi bọn chúng cũng không liên lạc với nhau".

Lục Dương vội vã nói: "Dù sao cũng học chung một trường nên có nhiều cơ hội gặp mặt, hắn lại lắm thủ đoạn, căn bản Niệm Niệm không đấu lại được".

Ngoài dự kiến, ông không phẫn nộ như Lục Dương nghĩ, mà nhìn qua thực bình tĩnh.

Lục Chấp Hoành dù sao cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, so mưu kế và lòng dạ, Lục Dương trước mắt chỉ là con muỗi.

Lục Dương thấp giọng nói: "Bằng không, cấm Niệm Niệm cùng hắn gặp mặt? Niệm Niệm vẫn luôn ngoan ngoãn, nghe lời, chỉ cần chú......"

Đụng phải ánh mắt của Lục Chấp Hoành, hắn im bặt.

Lục Chấp Hoành cười: "Tiểu Dương, cháu còn non lắm".

"Yên tâm đi". Lục Chấp Hoành nhẹ nhàng nói, "Chuyện cháu lo lắng sẽ không xảy ra, về sau, việc của Niệm Niệm đều có ta sắp xếp".

Ông sẽ an bài cho con gái mình một cuộc hôn nhân mười phần hoàn mỹ.

Còn tâm tình của Tần Tự, không trong phạm vi ông quan tâm.

Chỉ là, nếu sau này có sự tình như vậy phát sinh, Tần Tự có hảo cảm đối với Lục Niệm, so với việc nó hận Lục Niệm thấu xương, đối với Lục thị mà nói, đó cũng là một kết quả tốt.

Nếu lúc đó Niệm Niệm dùng chút thủ đoạn, khiến nó khăng khăng một mực gắn bó, cả đời bán mạng ở Lục thị, thì có gì không tốt?

"Hiện tại bọn chúng đều còn nhỏ". Lục Chấp Hoành nói: "Không cần suy xét đến vấn đề này quá sớm".

"Niệm Niệm không có anh em ruột". Lục Chấp Hoành ý vị thâm trường, "Cháu cùng con bé thân thiết như anh em ruột cũng được".

Lục Dương lại gật đầu lần nữa: "Cháu sẽ coi em ấy như em gái ruột mà chăm sóc".

Song, hắn lui ra ngoài.

- --

Mẹ ruột của Lục Niệm - Trần Minh Oánh đã qua đời từ rất sớm.

Nhưng sau đó, biệt thự Lục gia vẫn luôn lưu lại cho Trình Minh Oánh một phòng ở tầng hai của biệt thự, phía cuối hành lang.

Bên trong thờ phụng di ảnh của bà, cùng một chút đồ vật mà trước kia Trình Minh Oánh sử dụng. Ngày thường, ngoại trừ mỗi năm quét tước ở bên ngoài theo qui định thì rất ít khi có người đi vào.

Nhưng vào mỗi dịp lễ tết, Lộc Niệm đều đến dâng hương cho bà, dù sao thì cô cũng đang tồn tại thay thế cho con gái của bà, cô cảm tạ hai người đã ban cho mình một sinh mệnh mới.

Buổi tối hôm nay, trời lất phất mưa, tiết trời đầu thu hơi se lạnh.

Lộc Niệm một mình lén lút lên lầu hai, người hầu đều đang bận làm việc của mình, cô nói muốn hoàn thành bài thi, bảo Miêu Miêu đừng tới quấy rầy, sau đó liền tìm cơ hội tự mình chạy tới đây.

Căn phòng vẫn an tĩnh như trước, Lộc Niệm mở đèn, nhìn trang trí một vòng xung quanh.

Lục Chấp Hoành cũng không đến đây, bình hoa bách hợp vẫn là mấy cành lần trước cô mang tới, tỏa ra hương thơm trầm tĩnh nhàn nhạt.

Trải qua sự tình buổi tối hôm trước, trong lòng cô rất loạn, không biết làm sao lại đi tới đây.

Lộc Niệm tự mình động thủ, quét tước chung quanh sạch sẽ một lần.

Kỳ thật, Trình Minh Oánh trông khá giống mẹ ruột chân chính của cô, đặc biệt là thần thái. Giống như diện mạo của cô và Lục Niệm tương tự nhau, mỗi lần tới nơi này quét tước, Lộc Niệm đều sẽ nhớ đến mẹ cô.

Cô đúng là một đứa con gái bất hiếu, tuổi nhỏ đã ra đi, tuy sự việc ngoài ý muốn, nhưng nếu ba mẹ cô gặp phải biến cố bất ngờ như vậy, chắc chắn họ sẽ đau lòng muốn chết......

Cô quét tước thật chậm, cũng thực cẩn thận.

Đến gần một chiếc tủ nhỏ của Trình Minh Oánh, cô phát hiện đó là một chiếc tủ gỗ đỏ cao cấp đựng quần áo. Là đại tiểu thư Trình gia, năm đó khi xuất giá, của hồi môn của bà cái gì cũng là tốt nhất, chạm trổ tinh tế, mang theo dấu ấn của năm tháng, có thể nói là đồ cổ cũng không quá.

Lộc Niệm cầm cây phất trần nhẹ nhàng phẩy xuống tro bụi trên ngăn tủ, cô ngồi xổm xuống, tính toán lau đi một số chỗ còn dơ, ngón tay không biết đụng phải cái gì, ngay lập tức một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, có cái gì đó bắn ra.

Vậy mà là một cái ngăn bí mật......

Lộc Niệm kinh sợ, ngăn bí mật trống không, bên trong chỉ có một chiếc vòng cổ nhỏ, chất bạc thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, đổi lại mặt trang sức rất đẹp, khảm đá quý màu lam trong suốt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tường tận.

Là di vật của Trình Minh Oánh sao...... ngón tay Lộc Niệm nhẹ nhàng vuốt ve, tính toán trả vòng cổ về chỗ cũ.

Bỗng nhiên, cô phát hiện, hình như mặt trang sức không hẳn là thật.

Có thể mở ra.

Cô cậy nhẹ nút bạc, khảm bên trong là một tấm ảnh cũ đã hơi ố vàng.

Là hai đứa trẻ, đứa bé còn nhìn không ra nam hay nữ, chỉ mặc một chiếc áo bông hồng nhạt hình con thỏ, đứa còn lại mặc áo bông màu xanh dương hình mèo nhỏ, mặt mày giống nhau y đúc.

Bên cạnh là Trình Minh Oánh hồi còn trẻ, bà đang đẩy xe nôi, nở nụ cười thỏa mãn.

Thỏ hồng nhỏ tương đối bá đạo, đem chân đè trên người mèo con, mèo con đang nhìn máy ảnh, miệng nhỏ hé cười, đôi mắt to tròn, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Trong lòng Lộc Niệm căng thẳng......

Bé gái mặc quần áo phấn hồng kia, hẳn chính là Lục Niệm.

Thế nhưng, bên cạnh cô ấy là ai? Ảnh chụp được lưu lại, dán trong trang sức bên mình của Trình Minh Oánh, nhìn thế nào cũng chỉ có thể là con ruột của bà.

Nhưng, vì sao, đã lâu như vậy, cô hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của đứa bé này?

Những dấu vết của đứa trẻ này lưu lại ở Lục gia, tựa hồ đã bị tiêu hủy sạch sẽ.

Hiện tại nó đang ở nơi nào? Còn sống hay đã chết?

Tâm tình Lộc Niệm cực kỳ phức tạp, cô nghĩ nghĩ, cầm di động lên chụp lại, chưa yên tâm, còn chụp ảnh vòng cổ ở tất cả các góc độ khác nhau.

Sau đó, chân tay nhẹ nhàng đem hết thảy khôi phục lại như ban đầu.

Trong ngôi nhà này, dường như còn nhiều sự tình mà cô chưa hiểu hết.

Tựa như lạc vào bên trong một mảnh hư vô, như nước không có nguồn, cây không có cội.

Cô gắt gao nhấp môi, tự dưng cảm thấy rét run. Thân thể Lộc Niệm vốn không tốt, khí huyết không đủ, môi cô cũng hơi tái nhợt. Lạnh lẽo trong lòng cũng lan tràn ra toàn thân.

Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ tới vòng tay ấm áp khi ấy.

Mưa thu lạnh lẽo, gác mái nhỏ khu nhà phía đối diện vẫn bị che lại kín mít như cũ. Lộc Niệm biết, hẳn là nó đã tích được một tầng tro bụi thật dày.

Bỗng nhiên, cô muốn gặp chủ nhân của nó, ngay lúc này......

Đủ loại cảm xúc nhồi nhét trong lòng khiến cô cảm thấy tâm can rối bời, chỉ muốn tìm người đó nói chuyện.

Lộc Niệm cười khổ.

Cô nghĩ, chính mình cũng thật quá thất bại, khi còn nhỏ đã sống trong cô độc, có duy nhất mỗi một người bạn...... vẫn đơn phương cho là bạn...... cư nhiên lại là boss phản diện lớn nhất trong tương lai.

Cô co rúc trong góc tường, bỗng nhiên cảm thấy thực không cam lòng, Lộc Niệm đơn giản từ túi áo móc ra chiếc điện thoại.

Thật ra, Tần Tự chưa bao giờ cho cô số điện thoại của anh, là chủ quán bar lần trước đã trộm đuổi theo đưa cho cô. Lúc ấy Lộc Niệm nhận lấy rồi lưu vào điện thoại, nhưng lâu vậy rồi cũng không dám gọi một cuộc.

Không biết Tần Tự có đổi số hay không.

Cô lung tung rối loạn nghĩ.

Điện thoại bỗng nhiên kết nối.

"Alo". Phía đối diện truyền đến thanh âm thiếu niên quen thuộc, cái loại quen thuộc không mang theo bất cứ cảm xúc nào, chỉ là một từ đơn* đạm mạc.

(P/s: Nguyên văn là "喂" (wèi): uy, mình edit thành "alo" nhưng nó vẫn là một từ đơn.)

Chỉ là âm thanh điện lưu nhàn nhạt, xung quanh ồn ào hỗn tạp, cùng tiếc mưa rơi tí tách bên ngoài, nghe vừa xa lạ lại quen thuộc.

Lộc Niệm biết anh không thích cô, hơn nữa lần trước gặp mặt bọn họ lại cãi nhau, cô tự dưng đánh qua một cuộc điện thoại không đầu không đuôi, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.

"...... Lộc Niệm?" Im lặng lâu như vậy, đầu kia đột nhiên hỏi.

Lộc Niệm hít hít mũi: "Không phải em".

Tần Tự: "......"

Anh đổi tay cầm di động, mở cửa từ bên trong cửa hàng đi ra, đi đến góc đường: "Thế nào?"

Lộc Niệm: "Chả thế nào cả".

Chỉ là có chút sợ hãi.

Cô sợ mình bị Tần Tự cười nhạo.

Lộc Niệm ồm ồm giọng: "Em đang nghĩ, số tiền anh nợ, đã có thể trả hết cho em chưa?"

Tần Tự hỏi: "...... Cô viết sai số tài khoản?"

Thực ra đã sớm nhận được, nhưng Lộc Niệm căn bản không để ý đến số tiền đó.

Cô vẫn ngang như cua bò, một đường càn quấy: "Lần trước em đã nói rõ với anh, em muốn tiền mặt, không thích chuyển khoản".

Đầu dây bên kia trầm mặc.

Một trận gió thu từ bên ngoài thốc vào, cả người Lộc Niệm rét run, đặc biệt là bàn chân bàn tay, cô kéo kéo áo, muốn hắt hơi.

Tần Tự ngắn gọn hỏi: "Hiện giờ cô đang ở đâu?"

Lộc Niệm: "Ở nhà".

Cô chợt nhớ Tần Tự không thích Lục gia, vì vậy lập tức nói: "Em có thể ra...... Không, bây giờ em đang ở trường".

Cũng đã muộn rồi, thời điểm đầu thu, gió đêm mang theo một tầng lạnh lẽo thanh lãnh.

Lộc Niệm không chịu được loại gió này.

Anh nói: "Vậy đừng đi loạn".

Chỉ để lại mấy chữ, sau đó anh ngắt điện thoại.

Lộc Niệm khi nãy ngồi xổm nói chuyện, tay nâng lên cũng đã tê rần.

Cô ngây ngốc nhìn thoáng qua bóng đêm cùng màn mưa ngoài kia, bỗng nhiên mê mang nghĩ, cuộc điện thoại này rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ cô đúng là trông cậy vào Tần Tự, dầm mưa, nửa đêm còn chạy tới Lục gia?

30 phút sau, di động cô nhận được một tin nhắn: "Nhìn bên ngoài".

Lộc Niệm đang chuẩn bị thay áo ngủ lên giường nằm, nhìn thấy tin này, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.

Trong màn đêm, một thân ảnh thiếu niên thon dài, tóc anh bị mưa nhiễm ướt một ít, áo thun trên người cũng thấm nước, giống như hồi nhỏ có thói quen mặc quần áo tối màu, cả người giống như hòa làm một thể với bóng đêm.

Thế mà là Tần Tự, Lộc Niệm liếc mắt một cái liền thấy được, cô cũng ngay lập tức nhận ra.

Thiếu nữ ngưng thần nín thở, vòng qua phòng người hầu, đảm bảo không có bất cứ ai nhìn thấy.

Sau đó, cô nhanh chóng bung dù, nghiêng ngả lảo đảo chạy qua.

Tóc cô bị gió xốc loạn, nhưng bên trong đôi mắt sáng ngời.

Hai người đứng xa xa.

Thiếu niên an tĩnh nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới một lần.

Lộc Niệm tốt hơn so với anh nghĩ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, tinh thần dường như vẫn tốt, cũng không bị thương hay có bộ dáng lâm bệnh gì.

Tần Tự không biết Lộc Niệm đã gặp phải chuyện gì.

Cô chỉ để lộ nửa phần ý tứ không xác định...... Nếu không nhầm...... thì bởi vì nguyên nhân nào đó, cô muốn anh xuất hiện.

Anh lại tựa như chú cún nhỏ, căn bản không có biện pháp kháng cự liền chạy tới.

Cho dù là ảo giác, chỉ trong chớp mắt, cảm xúc bí mật nào đó không chịu khống chế mà nảy sinh, khiến anh cảm thấy thẹn.

Thiếu niên ngoài mặt không biểu tình, dời đi tầm mắt trên người cô: "Muộn rồi, ngân hàng đóng cửa, không lấy được tiền mặt.

"Đến đây nói cho cô một tiếng". Anh nói.

Lộc Niệm: "Âyy..."

Cô hỏi: "Anh không giận em sao?"

Đôi mắt cô gái nhỏ long lanh như vừa khóc, bên ngoài tùy tiện khoác một chiếc áo dài tay, mái tóc đen thật dài chưa chải vuốt, tùy ý để rối tung, vòng quanh cẩn cổ mảnh mai lại càng phụ trợ cho dáng người nhỏ yếu đơn bạc.

Đã trễ thế này, trời còn đang mưa, Lộc Niệm biết cuộc điện thoại kia của mình chỉ là thuần túy vô cớ gây rối.

Vốn dĩ, cô đã chuẩn bị tốt việc Tần Tự lạnh nhạt cắt đứt điện thoại, hoặc là đâm chọc mỉa mai mình một hồi.

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên nhìn sang chỗ khác: "...... Buổi tối không có việc gì, đúng lúc chuẩn bị tới lấy đồ".

Như vậy sao...... cho nên nói thực ra là anh thuận tiện ghé qua, cô thật may mắn.

Cũng trách không được.

Trong lòng Lộc Niệm cũng thả lỏng hơn không ít, đúng ra mà nói, sau khi Tần Tự xuất hiện, tâm tình cô không hiểu sao lại tốt hơn rất nhiều.

Tuy rằng hai người trước sau vẫn xa cách như vậy, lấy đâu ra mộng mơ đẹp đẽ gì trong mưa, phỏng chừng Tần Tự tình nguyện dầm mưa cũng không muốn chung dù với cô.

Lộc Niệm nói: "Em đi cùng anh".

Tần Tự cũng không truy hỏi cô rốt cuộc làm sao, điều này khiến Lộc Niệm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hiện giờ cô chỉ muốn có người ở bên, nếu mạnh mẽ ép cô nói ra cụ thể, sự tình quá rắc rối, cô căn bản không nói nên lời, cũng không có cách nào nói ra được.

Không thể bắt người khác cùng mình buồn vui.

Lộc Niệm hiểu rõ đạo lý này, cô biết, Tần Tự tuyệt đối hiểu sớm hơn cô.

Giọng nói cô suy sút: "Đêm nay em không muốn về ngủ".

Hiện giờ cô không muốn nhìn thấy Trương Thu Bình, thậm chí hơi sợ hãi việc trở lại Lục trạch. Không những vậy, cô cũng đã nghĩ ra một ý tưởng thái quá là chạy ra khách sạn bên ngoài ở.

Nghe cô nói vậy, bước chân thiếu niên hơi dừng, không, phải nói là thân thể cứng đờ ra rồi...

---

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad kk25251325, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình tại địa chỉ: kk25251325 và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi.

Xin cảm ơn!

---

Edit có lời muốn nói:

- Khúc giữa edit đêm thấy gáy hơi rờn rợn...

- Chương này hơn 5000 chữ mọi người ạ

(。•́︿•̀。) đang tính bạo chương mà kiểu này chắc rén hỏng dám bạo nữa...

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tứ nhãi con:......?

Niệm Niệm:...... Anh đang tưởng tượng đến hình ảnh gì đó!!! Thật xấu nhaa.

Tứ nhãi con: * bên trong mặt đỏ, bên ngoài mặt lạnh *: Ai muốn ở cùng em?

Niệm Niệm:......

Tứ Tứ của chúng ta thuần khiết, hay thẹn thùng, sau này đều bị cô đầu độc!!

Nhấn Mở Bình Luận