Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư
CHƯƠNG 27: NGƯ ĐAO
Dịch giả: Luna Wong
Trước cái bàn dài có một người đang dứt khoát hẳn hoi xử lý một con lý ngư dài bằng cánh tay nhỏ, kỹ thuật chặt cắt của người này thủ hạ cực kỳ lưu loát, như bào đinh mổ bò thuần thục xử lý con lý ngư mới vừa rồi còn hoạt bính loạn khiêu, hắn nghe vậy bớt thời giờ ngẩng đầu nhìn một mắt, cau mày hỏi: “Ngươi là ai a? Sao lại chạy tới hậu trù?”
“Sư phụ xưng hô như thế nào?” Dương Thanh Già vẫn chưa chú ý thái độ có chút ác liệt của đối phương.
Sư phụ giết cá không để ý đến nàng, như trước “bùm bụp” băm đầu cá lớn chừng quả đấm.
Dương Thanh Già thấy đối phương là điển hình rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Thành, người sau hiểu ý, đi tới lạnh nhạt nói: “Cẩm y vệ tra án.”
Người nọ nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, đối phương một thân phi ngư phục, lập tức kinh, tiểu tâm dực dực hỏi: “Có phải thân thích của đại quan ngày hôm qua kia hay không?”
Triệu Thành nhướng mi một cái: “Cư nhiên biết chuyện!”
Ngay tức khắc hắn ném đồ trong tay, cung cung kính kính khai báo: “Ta là Tam Bảo, đại. . . Đại nhân muốn hỏi gì?”
Dương Thanh Già lăp lại vấn đề một lần.
“Đây là ngư đao.” Tam Bảo đáp.
“Ngư đao?” Triệu Thành tựa hồ cũng chưa quen thuộc thứ này, cũng khó trách, chuyện giết cá và giết người vẫn là kém rất nhiều, không thuộc về phạm vi hiểu biết trong nghiệp vụ của hắn.
Tam Bảo nuốt hớp nước bọt, nhanh chóng chủ động giải thích: “Dùng thứ này xử lý cá thập phần tiện lợi, bởi vì phàn đầu cùng châm phi thường nhỏ, nên đốt nóng nó đưa qua thân cá kéo một cái.” hắn giơ tay lên mịn họa: “Vảy của con cá này toàn bộ rơi hết, mổ bụng cũng dễ dùng, còn sạch sẽ hơn cả dùng dao thức ăn thông thường, còn dùng ít sức, sư phụ tửu lâu đều có thói quen dùng thứ này.”
Dương Thanh Già cách khăn tay cầm lấy nó, như có điều suy nghĩ nhìn cái gỗ này, khí cụ mãnh dài như thân chùy lớn chừng bàn tay, mũi nhọn của nó đích xác thập phần tương tự với phẩm chất của hung khí .
Nàng quan sát trên dưới người tên Tam Bảo này một mắt, hỏi: “Buổi sáng hôm qua ngươi ở đâu?”
Tam Bảo thấy nàng hỏi như vậy, minh bạch đối phương đang hoài nghi mình, vội vàng nói: “Buổi sáng ngày hôm qua ta ra ngoài thành nhập cá, buổi tối mới vừa về, lão bản có thể làm chứng cho ta!”
Dương Thanh Già hướng lão bản nơm nớp lo sợ theo sau lưng bọn họ xác định, lão bản cho câu trả lời khẳng định, Tam Bảo này đích thật không có thời gian gây án.
“Chỉ một mình ngươi dùng thứ này sao?” Nàng nhìn nhìn cái bàn dài này, rõ ràng có thể dung nạp hai người, hơn nữa tất cả khí cụ đều là cơ bản chia làm hai phần giống nhau như đúc, chỉ bất quá vị trí bên trái Tam Bảo bây giờ là rỗng.
“Cô nương thứ người cầm trong tay là của ta, Phương Tử cũng có một cái giống ta như đúc.”
“Phương Tử là ai?” Nàng làm như bén nhạy đã nhận ra cái gì.
Tam Bảo: “Phương Tử đại danh gọi là Lưu Phương, cũng làm hồng án giống ta, ” hắn chỉ chỉ bên trái của mình: “Đây là vị trí của hắn.”
Triệu Thành hỏi: “Vậy hắn ở đâu?”
“Buổi trưa ngày hôm qua đã đi rồi.”
Dương Thanh Già và Triệu Thành nhìn nhau một mắt, người sau hỏi: “Hắn đi đâu làm gì?”
“Ta cũng không rõ ràng lắm, tiểu tử này bình thường tựa như một một cái hồ lô bị cưa miệng thả không nỗi rắm, mỗi lần mọi người cùng nhau đi uống rượu, hắn đều nói không đi, rất mất hứng. . .”
Triệu Thành không kiên nhẫn: “Nói điểm chính!”
Bookwaves.com.vn
“Ai! Ai!” Tam Bảo bị hét run một cái, ngoài miệng nhanh chóng khoan khoái nói: “Hắn đi đặc biệt gấp, đến tiền công cũng không lấy, nói là lão nương bị bệnh, phải đi về chiếu khán, bất quá ta cũng không phát hiện ai đưa tin cho hắn a, cực buồn bực.”
“Hắn ở kinh thành có thân thích hay người quen gì không?” Dương Thanh Già hỏi.
“Thân thích thì không có nghe nói, bất quá hắn có một muội muội ốm đau bệnh tật.”
“Muội muội? Dương Thanh Già truy vấn: “Hiện tại ở đâu?”
“Mấy tháng trước đã chết.” Tam bảo nói: “Chúng ta còn giúp hắn thu xếp hậu sự nữa.”
“Bởi vì sao mà chết?” Triệu Thành hỏi.
“Nói tới muội tử kia cũng là không may, vốn có thân thể sẽ không tốt, còn bị một nam nhân đùa giỡn bên đường, sau khi trở về uất ức thêm kinh hách, bệnh không rời được giường, qua nửa tháng thì không được.”
“Người đùa giỡn nàng kia ngươi biết là ai không?” Dương Thanh Già hỏi.
Tam bảo có chút khiếp đảm nhìn Triệu Thành một mắt, không dám lên tiếng.
Hai người lập tức hiểu.
Dương Thanh Già hỏi: “Vậy ngư đao của Lưu Phương hiện ở nơi nào?”
“Lúc đao không dùng hẳn là đều ở nơi đó.” Hắn đưa tay chỉ một sọt trúc dưới chân bàn.
Một tay của Triệu Thành xách sọt lên đặt ở trên tấm thớt lục ra, rất nhanh liền tìm được ngư đao của Lưu Phương.
Dương Thanh Già đặt hai thanh đao chung một chỗ tỉ mỉ so một chút: “Triệu tổng kỳ ngươi xem, ngư đao này của Lưu Phương, mũi nhọn thiếu một chút, không nhìn kỹ là không nhìn ra.”
Triệu Thành cũng chú ý tới: “Nhìn độ dài ngắn cùng cái ngươi lấy từ thi thể ra vừa lúc trùng khớp.”
“Những công cụ khác trong sọt này đều rất bẩn, ngoại trừ thanh ngư đao này, ” nàng suy đoán: “Hắn cố ý thanh rửa qua cây đao này.”
“Chắc là Lưu Phương không có phát hiện có một bộ phận hung khí của mình lưu lại trong thi thể, bằng không hắn sẽ không lưu lại hung khí.” Triệu Thành nói.
Bookwaves.com.vn
Dương Thanh Già gật đầu, lập tức hỏi Tam Bảo nơi ở của Lưu Phương, biết được tất cả hậu trù đều ở trong sương phòng tại hậu viện của tửu lâu, để tiện dậy sớm bắt đầu làm việc.
Hai người tới hậu viện, còn chưa chờ Dương Thanh Già tiến lên, Triệu Thành một cước đá văng cửa phòng của Lưu Phương.
Hai người tập trung nhìn vào, bên trong không có một bóng người, bừa bộn, thập phần mất trật tự.
“Ta lập tức phái người đi phát công văn hải bộ! Không tin bắt không được thằng nhãi này!” Lúc Triệu Thành nói chuyện liền chạy đi ra phía ngoài.
Dương Thanh Già gọi lại hắn, tùy tay cầm quyển sách bên góc giường lên, lật vài cái: “Không cần phải phát hải bộ, hắn đi không xa.”
“Làm sao ngươi biết?”
Dương Thanh Già nâng cằm sang phương hướng một đống y vật trên giường chiếu: “Lưu Phương giết người hơn phân nửa là lâm thời nảy sinh, hắn không có mang y phục và những đồ dùng hàng ngày khác đi, điều này nói rõ hắn căn bản không có kế hoạch chu đáo trước, hơn nữa, ” nàng buông sách trong tay, đi qua nhặt kiện y phục lộ ra một góc trong đống đồ trải trên giường: “Hắn đến lộ dẫn cũng không mang theo.”
“Ý của ngươi là. . .”
“Hắn còn ở kinh thành, cũng chưa có chạy.”
“Nhưng kinh thành cũng không nhỏ, chúng ta phải tới chỗ nào bắt hắn?”
Dương Thanh Già nhìn trong hộc tủ gỗ đơn sơ đối diện giường một cái, hộp trang sức kia không hợp với toàn bộ gian nhà, mỉm cười.
——————————————————————————-
Dương, Triệu hai người đi nơi lúc nãy đè Tam Bảo nói, quả nhiên thấy một nam nhân đang đưa lưng về phía bọn họ, ngồi ở phía trước một nấm mồ đơn sơ.
“Các ngươi là tới bắt ta?” Nam nhân kia nghe động tĩnh, chậm rãi quay người lại.
Một tay của Triệu Thành đặt trên tú xuân đao, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là Lưu Phương? Giang Mãnh có phải là ngươi giết hay không?”
Thân hình của Lưu Phương này nhỏ gầy, rõ ràng tuổi rất trẻ, nhưng lại tiều tụy, như một trung niên nhân trải qua đau khổ, hắn nghe vậy lập tức đứng dậy, kích động hô: “Tên súc sinh kia hại chết muội muội ta!”
“Cho nên ngươi giết hắn?” Dương Thanh Già nói.
“Không! Ta không muốn giết hắn! Ta. . . Ta chỉ là, chỉ là muốn trả thù hắn một chút . . .” Hắn đột nhiên bắt đầu ô ô khóc lên: “Tên hỗn đản đó. . . Muội muội ta, muội muội ta thiện lương như vậy, tên súc sinh này lại ở bên đường đùa giỡn nàng, nàng phản kháng, hắn liền đánh nàng một cái tát —— ta, vốn có thân thể của muội muội ta không tốt, nàng. . .” Lưu Phương bắt đầu cấp tốc thở hổn hển, gân xanh trên cổ trên trán của hắn tràn ra, hai mắt lòi ra, cánh mũi bạo trương, giống như một người chết đuối.
“Giá mẹ nó xảy ra chuyện gì?” Triệu Thành thấy hắn đột nhiên như trúng gió, không khỏi hỏi.