Chương 18: Cũng không tệ!

Yên Vũ Lầu

Trong ánh chiều tà, kiếm quang chói mắt tựa như kinh hồng, một kiếm cät cổ họng!

Vẫn ở trên cành cây phía xa kia, Tân A Na thấy vậy thì đôi mắt bừng sáng lên.

Cũng không tệ!

"Ngươi..."

Trong khu rừng, tên thổ phỉ ôm chặt chiếc cổ đang phun máu như vòi rồng, miệng há hốc, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, cuối cùng là ngã nhào xuống.

"Kẻ xấu luôn chết vì nói nhiều."

Lý Hiển Duy kiệt sức ngồi phịch xuống đất, nhìn tên thổ phỉ ngã trong vũng máu, yếu ớt nói.

Đây là cảm giác khi giết người à? Thật khó chịu. "Lão Cửu!"

Lúc này, ba tên thổ phỉ gần đó co giò chạy tới, khi thấy cảnh tượng thì vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Lý Hiển Duy thấy ba tên chạy đến cùng lúc, hắn miễn cưỡng bò dậy, không nói hai lời, chỉ quay đầu chạy thục mạng.

Giờ hắn chưa đủ sức đánh ba tên.

"Đuổi theo!" Ba tên thổ phỉ lập tức đuổi theo.

Mặt trời lặn hẳn, bóng đêm buông xuống bao trùm cả khu rừng.

Bọn thổ phỉ thắp đuốc, tiếp tục tìm kiếm mọi ngóc ngách. trong rừng, có vẻ nhất quyết không bỏ cuộc nếu không tìm thấy Lý Hiển Duy.

"Đúng là âm hồn không tan."

Lý Hiển Duy nhìn ánh lửa nhảy múa trong rừng, đôi mắt lạnh đi.

Muốn đối đầu cùng lúc vài tên thổ phỉ là khá khó khăn, nhưng giờ trời đã tối thui, kẻ địch sáng hắn tối, chính là cơ hội tốt để tiêu diệt từng người một.

Nghĩ vậy, Lý Hiển Duy cúi thấp người, nhờ bóng đêm cùng bụi cỏ che chở, lặng lẽ tiếp cận tên thổ phỉ gần nhất.

"Xoẹt"

Trong đêm tối, Lý Hiển Duy âm thầm đến sau lưng tên thổ phỉ, vội bịt miệng hắn, rồi một nhát kiếm cắt đứt cổ họng.

"Ừm"

Tên thổ phỉ run lẩy bẩy, miệng há hốc, nhanh chóng tắt thở.

Giết xong hai người, Lý Hiển Duy cảm thấy khó chịu lạ thường nhưng vẫn cố nén xuống, lại lẩn vào bụi rậm.

Hắn phải thích nghỉ với cái thời đại yếu thịt mạnh này, nếu không giết người, người chết hôm nay chính là hẳn!

Trong bụi cỏ, Lý Hiển Duy lau máu trên tay, cẩn thận điều chỉnh hơi thở, đôi mắt nhìn chăm chú vào ánh lửa nhảy múa phía trước. Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng cùng tàn nhãn, giống như thú hoang nhìn chăm chăm con mồi.

Trải qua sinh tử, cuối cùng tâm thái Lý Hiển Duy cũng bắt đầu thay đổi, căng thẳng cùng sợ hãi dần biến mất, giờ càng nguy hiểm hắn càng bình tĩnh hơn.

Trong bóng cây xa xa đầu kia, Tân A Na thấy sự biến đổi trên người Lý Hiển Duy thì yên tâm, quay sang nhìn về trại thổ phỉ phía xa.

Bây giờ nàng có thể yên tâm làm việc của mình.

Nàng không nói dối chuyện huyết sâm vương. Mấy ngày trước khi vào núi, nàng thực sự đã thấy cây dược vương đó mọc trên vách đá.

Thành thật mà nói, nàng cũng hơi bất ngờ khi lần đầu được nhìn thấy dược vương.

Sự hiếm có của dược vương là vượt ngoài tưởng tượng. của mọi người, không loại dược hiếm nào có thể sánh bằng nó.

Vì muốn rèn luyện cho Lý Hiển Duy nên nàng đã không tự mình hái.

Không ngờ hôm nay quay lại thì huyết sâm trên vách đá đã biến mất.

Khả năng duy nhất là huyết sâm bị bọn thổ phỉ phát hiện và nhổ đi, cất giấu trong trại.

Hy vọng tiểu tử may mắn một chút, mong là huyết sâm vẫn chưa bị ăn.

Nếu không, muốn tìm lại một cây dược vương không hề đơn giản.

Tân A Na đạp nhẹ chân, bay nhanh giữa rừng, hướng tới trại thổ phỉ phía xa.

Mười phút sau, ở trước trại có một bóng mỹ nhân bay tới, thân hình uyển chuyển như nhạn, chớp mắt đã vào trong trại.

Trong trại, phần lớn bọn thổ phỉ đều đã ngủ say, chỉ còn vài tên canh gác.

Tân A Na tránh những tên tuần tra, bắt đầu tìm kiếm huyết sâm.

Nhấn Mở Bình Luận