Chương 37: Ta gì mà ta chứ

Yên Vũ Lầu

Hồng Chúc gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi ra ngoài làm việc của mình đi”

Lý Hiến Duy nhìn nam nhân trước mặt với ánh mắt “ngươi tự cầu phúc đi”, rồi lập tức rời khỏi phòng.

Doãn Khuông thấy trong mắt người trước mặt lộ rõ vẻ hả hê khi thấy người khác gặp hoạ, một cơn ớn lạnh bất giác chạy dọc sống lưng hắn ta.

Sau khi Lý Hiến Duy rời khỏi phòng thì lập tức đi thẳng tới bên hồ.

"Tiểu tử này được đấy, đã khuất phục được tên đầu lĩnh thổ phi đó rồi" Trương Lôi Thôi nói

"Không có gì to tát cả" Lý Hiển Duy nhếch miệng cười nói. “Có hỏi ra được gì không?” Tân A Na ở bên cạnh hỏi.

"Hắn ta tên là Doãn Khuông, là người tiền trang Doãn Thị ở Đô Thành, Sí Hỏa Thiết Tinh đó là do hản ta trộm được từ: trong nhà kho của Doãn gia”

Lý Hiển Duy thành thật nói: “Tuy nhiên, hẳn ta cũng không biết trên đời có vật cực âm nào cùng đẳng cấp với Sĩ Hỏa Thiết Tinh cả, chỉ nói, ở Doãn gia có một cuốn “Thiên Công Yếu Thuật ghỉ chép lại rất nhiều tin tức về báu vật quý hiếm, có lế sẽ tìm ra được một số manh mối.”

"Thiên Công Yếu Thuật?"

Trương Lôi Thôi nghe vậy ngạc nhiên nói: "Hoá ra quyến tàn thư này lại ở Doãn gia."

"Ông biết thứ này à?"

Lần này đến lượt Lý Hiển Duy kinh ngạc, sao lão già này gì cũng biết hết vậy.

“Đã nghe qua"

Trương Lôi Thôi gật đầu nói: “Nghe nói rắng người viết ra cuốn sách này sống cùng thời với tổ tiên khai triều Đại Thương. Người này chu du khắp Cửu Châu rồi viết lại cuốn sách này dựa trên những gì ông ta nhìn thấy nghe thấy. Bên trong đó ghi chép lại rất nhiều báu vật quý hiếm và những câu chuyện kỳ lạ mà người đời chưa từng biết tới”

"Nói như vậy, chúng ta càng cần phải tìm cách lấy được cuốn sách này”

Trong mắt Lý Hiển Duy lóe lên một tia nóng lòng, nếu có thể tìm được vật cực âm cùng đẳng cấp với Sí Hỏa Thiết Tinh, hắn có thể tìm người rèn cho mình một thanh kiếm riêng thuộc. Yề bản thân.

"Doãn gia ở Đô Thành cũng không phải hạng người dễ động vào. Chúng ta muốn vào Doãn gia lấy đồ cũng không dễ hơn vào cung Thái Học là bao” Trương Lôi Thôi nhắc nhở.

"Ta biết."

Lý Hiển Duy lấy lại tinh thần, cười nói: "Cho nên ta mới muốn thu phục Doãn Khuông này thành người mình. Dù sao. hẳn ta cũng là người Doãn gia, rất quen thuộc bên trong Doãn gia"

"Nữ nhân đó biết thuật dịch dung à?"

Tân A Na ngồi bên cạnh, dường như đoán ra được gì, mở miệng hỏi.

Lý Hiến Duy ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: "Tiên Tử đúng là người thông minh nhất. Hồng Chúc tỷ quả thực rất thông thạo thuật dịch dung. Ta định thay đổi diện mạo cho Doãn Khuông rồi đưa hản ta đến Đô Thành Đại Thương. Ta s; hội lại đưa Doãn Khuông về lại Doãn gia”

"Hay lăm!"

Trương Lôi Thôi giơ ngón tay cái lên nói: "Tên tiểu tử này quả nhiên có rất nhiều ý tưởng xấu xa."

“Cảm ơn đã khích lệ."

Lý Hiển Duy cười toe toét

"Aaaal"

Đúng lúc này, trong phòng phía sau vang lên những tiếng gào thét đau đớn, giữa màn đêm yên tĩnh nghe vô cùng chói tai

Trương Lôi Thôi hơi ngẩn ra nói: "Không phải chỉ là thay đổi bề ngoài chút thôi à? Sao lại gây động tính lớn như vậy?"

Lý Hiển Duy sờ mũi, ngượng ngùng đáp: “Tại ta lo hản ta sẽ bị người nhận ra, cho nên mới dùng vài thủ đoạn mạnh chút giúp thân hình hẳn ta thay đổi nhiều hơn chút xíu”

Trương Lôi Thôi nghe vậy thì nghỉ ngờ hỏi: "Còn có thế đổi lại được không?"

"Này... phụ thuộc vào may mắn” Lý Hiển Duy cười ngượng ngùng.

Trương Lôi Thôi vui sướng khi người gặp hoạ, vậy có nghĩa là không thế thay đối trở lại hả?

Quả nhiên, hợp tác với tên tiểu tử này, bất cứ lúc nào cũng ©ó khả năng bị bán đứng. Sau này ông ta vẫn nên cẩn thận hơn một chút mới được.

Ước chừng nửa giờ sau, cửa phòng mở ra, Hồng Chúc mặc. y phục đỏ cất bước đi ra

Lý Hiển Duy thấy thế, hưng phấn hỏi: "Hồng Chúc tỷ, thành công không?"

"May mắn không làm nhục sứ mệnh."

Nhìn thấy trước mặt có người lạ, Hồng Chúc khôi phục lại thái độ cung kính, chào hỏi

"Hồng Chúc tỷ, Tiên Tử sư phụ và tiền bối Kiếm Sĩ đều là người đáng tin cậy, ngươi không cần giả vờ”

Lý Hiển Duy mim cười nói. Hồng Chúc nghe vậy trợn mắt nhìn người trước mặt, nói "Không nói sớm, người đó đau đến ngất xỉu rồi. Có lẽ cũng

phải mất ba, bốn giờ nữa mới tỉnh lại được"

"Cô nương, sư phụ của ngươi là ai vậy?" Đột nhiên Trương Lôi Thôi hỏi.

Đôi mắt cong như trăng non của Hồng Chúc nheo lại, trên mặt hiện lên ý cười rạng rỡ, nàng ấy nói: "Tự học thành tài”

"À!"

Trương Lôi Thôi cười nhạt, lại không hỏi thêm nữa. Tự học thành tài, lừa gạt nhau à? Trên thế gian này, người thông thạo dùng độc và dịch dung không nhiều, hơn nữa phần lớn bọn họ đều ở Miêu Cương, nhưng hành vĩ cử chỉ và cách ăn mặc của cô nương này lại không giống người Miêu Cương, thực sự rất kỳ lạ

"Lão Trương, ông cũng đừng hỏi nữa, ngay cả ta cũng không hỏi được, huống chỉ là ông” Lý Hiến Duy nói.

"Không hỏi nữa, các ngươi cứ nói chuyện đi. Lão già ta đi về ngủ đây”

Trương Lôi Thôi tuỳ ý vẫy tay, sau đó chợt đứng dậy phủi bụi trên người rồi loạng choạng đi về phía phòng mình.

"Kiềm chế chút đi, dành sức cho việc luyện kiếm ấy."

Tân A Na ở bên cạnh nhắc nhở một câu, rồi cũng quay. người rời đi.

Lý Hiển Duy nghe vậy thì ngẩn người, nhưng hắn nhanh chóng hồi phục tinh thần, hét lên đầy oan uống: "Tiên Tử, ngài hiểu lầm rồi, ta...”

"Ta gì mà ta chứ”

Hồng Chúc giận dữ ngắt lời người trước mặt, lại nói thêm: “Sao hả, bà đây không xứng với ngươi hay sao, mà lại nóng lòng biện minh cho mình như vậy hả?"

"Không, không phải vậy."

Lý Hiến Duy vội vàng lắc đầu, đây là đề bài toi mạng đó, mấu chốt là hẳn thật sự chưa từng làm gì cả mà.

"Tiểu Hiển Duy, ngươi định chuẩn bị đi Đô Thành à?”

lồng Chúc cũng không làm khó thiếu niên bên cạnh nữa, đổi chủ đề hỏi.

Mấy năm nay, nàng ấy đi theo lâu chủ hối hả ngược xuôi khắp nơi, cũng đã nhìn được một số sắp xếp của Lý gia.

Mặc dù Lý gia không muốn liên lụy quá nhiều với các thế lực ở Đô Thành, nhưng bọn họ cũng đã bắt đầu bố trí gián điệp của mình ở Đô Thành.

"Ta không muốn đi."

Lý Hiến Duy thở dài: “Nhưng mà có lẽ ta không thế không đi được”

Nhấn Mở Bình Luận